Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hồ Nhất Châu nháy mắt với  : "Các  hiểu ý  mà."
Vương Lạc và những  khác tất nhiên là hiểu. Lẻn  phòng học mô phỏng để xem trực tiếp, họ cũng    từng .
Kể từ khi Liên bang  thành lập, các quốc gia  ký hiệp ước ngừng chiến tranh. Các cuộc xung đột giờ đây  chuyển từ chiến trường thực địa sang những phương diện khác.
Trong đó, điều mà   quan tâm nhất chính là giải đấu giữa các học viện quân sự do các quốc gia tổ chức.
Bởi vì điều   chỉ liên quan đến danh dự quốc gia, mà còn đại diện cho sức mạnh quân sự của thế hệ lực lượng mới của các quốc gia. Độ hấp dẫn của nó  thể thấy rõ ràng.
Họ  dám mơ tới việc  thể tham gia cuộc thi, nhưng xem trực tiếp để thỏa mãn cơn nghiện  những trận đại chiến cơ giáp đỉnh cao thì vẫn  thể.
Chỉ là những chương trình mô phỏng mới luôn cực kỳ lôi cuốn, nhưng quang não cá nhân của họ    chức năng phát sóng trực tiếp. Họ chỉ  thể lén lút mở phòng học mô phỏng của học viện để xem và tránh để chủ nhiệm Tôn phát hiện.
Thế mới ,   so sánh thì   tổn thương. Tại  họ   việc vất vả khai phá đất đai, trong khi những  khác thì  thể thoải mái xem phát sóng trực tiếp?
Vũ Tráng Tráng  nhịn  mà mắng: "Nhìn dáng vẻ tự đắc của   kìa, nếu  cái đuôi, chắc chắn  thể vẫy đến mức bay lên trời luôn. Kẻ tiểu nhân đắc chí, đắc chí liền ngang ngược, ngang ngược thì càng thêm trơ tráo!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-36.html.]
Vương Lạc  xong liền    bằng ánh mắt lạ lẫm: "Vũ Tráng Tráng,  ngờ   tiến bộ lên  đấy.   nghĩ tới    nhiều thành ngữ đến thế."
Vũ Tráng Tráng đổ phịch xuống ghế: "Mình cũng   nữa, chắc vì bực tức mà vượt qua giới hạn của bản  thôi."
"Các   nhận  cảm giác như thời gian đang giãn  ?" Trân Hàn,  thường ít , bỗng nhiên cất tiếng.
"Thời gian nào mà giãn ? Cậu đang  đến việc cường độ huấn luyện khiến từng khắc trôi  như cả thiên niên kỷ ? Mình cũng  cảm giác ."
Hai   rõ ràng  hiểu ý Trân Hàn.
Trân Hàn đặt chiếc khăn lau mồ hôi xuống, quyết định lấy giấy bút và  xuống bàn.
"Khi chúng  đạt đến giới hạn, thời gian nghỉ ngơi của chúng   dài hơn. Những     ghi  các mốc thời gian, nhưng  thứ tư  dừng  để uống nước là  lúc 9:56. Lần thứ năm là 10:36,  thứ sáu là 10:57..."
Trân Hàn ghi  từng  thời gian lên giấy: "Sức chịu đựng  bào mòn nghiêm trọng như  thì theo lý thuyết, càng về , thời gian chúng  duy trì hoạt động sẽ càng  rút ngắn.  những mốc thời gian    những  giảm  mà còn đang kéo dài một cách bất thường, đây   là chuyện bình thường."
 Quyển 1