Ta luôn luôn may mắn 1
Tỉnh thành  gọi là Vân Thành, ban đêm cũng là đèn đuốc sáng trưng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Rất nhiều văn nhân thư sinh kết bạn  đến phủ Học Quan,  tay đều cầm lễ vật  đặc biệt chuẩn .
Trịnh Vọng Phong  tại vị trí gần cửa sổ  lầu hai khách điếm,    thể  thấy phủ Học Quan, khách điếm  là khách điếm  nhất lớn nhất Vân Thành, ở một phòng mất năm đến sáu lượng bạc,  ở đây cũng  gần hai tháng, tiêu tiền như nước.
Mỗi khi  một  bước , thư đồng phía   sẽ  một nét lên giấy: “Thiếu gia,   một trăm hai mươi ba tuyển tử , những  còn    đều là  tử bần hàn, chắc sẽ  tới .”
Trịnh Vọng Phong cau mày: “Sao   thấy Trình Chiêu và Thẩm Chính  ?”
Thư đồng  một vòng  giấy, đột nhiên tức giận bất bình: “Thiếu gia,    là Thẩm Chính đó  đáng tin mà,  ngày ngày uống  tụ tập với nhiều  như , tiêu xài  nhiều tiền,  tay e là sớm  hết tiền ,  cố ý lừa mất bồn cảnh san hô , còn    bán cho ai nữa! Hắn  nhất từ  lên, cho dù  tên trong phủ Học Quan đại nhân thì  , một    tài, bất luận   gì thì đều  thể  tiền đồ  !”
Trịnh Vọng Phong lạnh nhạt : “Vẫn còn một khắc nữa, tiếp tục đợi.”
Người đến phủ Học Quan ngày càng ít, thời gian  đến, hai tên quan sai canh cửa liền đóng cửa lớn ,  tiếng sáo trúc thấp thoáng truyền đến.
Trên mặt Trịnh Vọng Phong tràn đầy âm trầm.
Hắn cất bước  xuống lầu , trực tiếp  thẳng về phía viện của Thẩm Chính bọn họ.
Trên đường chính, xe ngựa tấp nập,  đến ngõ  liền yên tĩnh hơn nhiều, nơi đây đều là những tiểu viện cho các khảo sinh thuê, buổi đêm đa phần thư sinh đều  sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1003.html.]
Trịnh Vọng Phong  tới cửa viện , đang định gõ cửa thì thấy cửa lớn bỗng nhiên mở .
Thẩm Chính ôm một chậu san hô  từ trong viện , lắc đầu : “Trình ,  là Giải Nguyên,     đều  ảnh hưởng gì,  thì  ,  thứ nhất từ  lên, nếu   thì xong đời,  còn   rạng rỡ tổ tông Thẩm gia!”
Trình Chiêu một mặt màu xanh đen: “Trình Đinh, ngăn  !”
Trình Đinh ném cây chổi , một cái xoay  nhảy đến  mặt Thẩm Chính, giữ chặt bả vai của .
Thẩm Chính hô lớn lên: “A Phúc,   bắt nạt thiếu gia nhà ngươi, còn  mau tới giúp , Trình ,  quá đáng thật,   thể chặt đứt tiền đồ của … A, Trịnh ,    ở đây, ai,    giải thích,  vốn là  …”
“Bây giờ     nữa .” Trịnh Vọng Phong mặt tối sầm, “Phủ Học Quan  đóng cửa, yến hội  bắt đầu .”
Trình Chiêu  , giọng  lạnh lùng: “Trả bồn cảnh san hô cho Trịnh .”
Thẩm Chính  chút  nỡ, nhưng lễ vật  bây giờ cũng  phát huy  tác dụng nữa,   vẻ  chút giận dỗi ném chậu hoa  trong lòng thư đồng Trịnh gia.
Thư đồng hung ác trợn mắt   một cái.
Thần sắc của Trịnh Vọng Phong  khó coi: “Thẩm ,      trễ nải chuyện lớn của .”
Thẩm Chính vò đầu, chuyện lớn của bản   cũng  trễ nải đó,   Trịnh Vọng Phong với ánh mắt tức giận,   Trình Chiêu với sắc mặt tối sầm tương tự,     nên  gì.
Trình Chiêu từ trong viện  , giọng lạnh nhạt mở miệng: “Từ  khi thi Hương kết thúc, Học Quan đại nhân  tổ chức bao nhiêu yến hội, ngoại trừ  đầu tiên là lấy danh nghĩa quan phủ, về  tất cả đều là yến hội riêng tư. Mặc dù những yến hội riêng tư đó  đều  từng  qua một  nào, nhưng  , Học Quan đại nhân vơ vét của cải trắng trợn… mục đích của  là vơ vét của cải chứ   là chỉ điểm cho các học tử, như  các  cũng   ?”
Trịnh Vọng Phong lạnh nhạt : “Các  một  hạng nhất, một  hạng chót, đương nhiên  cần , nhưng   khác,  bây giờ thanh danh bê bối, cần một cơ hội như  chứng minh bản , cơ hội   Thẩm  hủy hoại . Thẩm ,   xem, chuyện     cho  một lời giải thích.”