Chương đại nhân  năm nay hơn sáu mươi, ở vị trí Hồng Lư Tự Khanh hơn ba mươi năm, Hoàng đế vẫn là  đầu tiên  thấy vị lão thần  lộ  thần sắc kích động như thế, xem , thọ lễ của Tuệ An Nhân đúng là thâm ý sâu sắc, Hoàng đế tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
Sau khi Chương đại nhân để cho thái giám  lưng rửa tay cho ông xong thì lúc  mới cẩn thận từng li từng tí cầm chăn mền bên trong cái hòm lên.
Triều thần ở xung quanh ai cũng như lọt  trong sương mù,     Chương đại nhân    đột nhiên kích động như , bọn họ càng thêm cẩn thận  xem cái chăn mền , nhưng vẫn     điểm nào  tầm thường.
Chương đại nhân cẩn thận cầm chăn mền,  sự trợ giúp của Minh công công, tay chuyển qua góc chăn, nơi đó  mấy hàng văn tự dùng kim tuyến thêu lên,  ban đêm  ánh đèn tỏa  ánh sáng lung linh, vô cùng sáng chói.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lão thần quả nhiên    lầm!" Chương đại nhân mừng rỡ dị thường, "Hoàng Thượng mời xem, nơi  thêu chính là văn tự của Đại Vũ triều : Như nguyệt chi hằng, Như nhật chi thăng. Như Nam sơn chi thọ, Bất khiên bất hăng."
Triều thần bên   khỏi  chút thất vọng, bọn họ còn tưởng rằng là cái gì, hóa  chỉ là một câu chúc thọ mà thôi, đúng là  văn nhã, ngụ ý cực , nhưng cũng  đến mức kích động thành như  chứ?
Khi trong lòng bọn họ khinh thường, Lâm thái phó  nhanh chân  tới, truy vấn: "Phía  một nhóm là văn tự của Đại Vũ triều , mấy hàng phía   thì , là văn tự của nước khác ?"
"Thái Phó đại nhân  đúng." Chương đại nhân vuốt vuốt chòm râu, "Hàng văn tự thứ hai  là văn tự của đại quốc Sắt Tác Quốc, quốc gia ngoại giao đầu tiên của Đại Vũ triều , câu  và câu  cùng một ý tứ, chỉ là dùng ngôn ngữ khác để diễn tả. . . Hàng thứ ba  chính là văn tự của Tịch Cơ Quốc, văn tự  chút tương tự với Đại Vũ triều , hàng thứ tư, là văn tự của A Tát Bố, nhưng mà những nghiên cứu của vi thần đối với A Tát Bố  ít, cũng   câu  rốt cuộc   mang ý tứ chúc thọ  . .. Còn hàng chữ thứ năm, tha thứ vi thần tài sơ học thiển, thật sự là nhận  . . .  mà hình như  chút quen mắt, cần trở về tìm  thư tín qua  mới  thể xác định. . ."
Hoàng đế một mực bình tĩnh bỗng nhiên  dậy.
Trên cái chăn  vậy mà thêu ngoại văn ngay cả Hồng Lư Tự Khanh cũng  nhận , Tuệ An Nhân còn  bao điều bất ngờ mà   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1020.html.]
Hắn vội vàng xuống , cầm lấy chăn mền  kỹ,   là Hoàng đế, thỉnh thoảng  xử lý văn kiện ngoại giao, thường thấy nhất chính là văn tự của Sắt Tác Quốc thường cùng Đại Vũ triều qua  nhất, những văn tự khác chỉ là  quen mắt,   xem  hiểu ý tứ, nhưng đủ để chứng minh, Tuệ An Nhân hiểu ngoại văn, hơn nữa  bộ dáng, hình như còn am hiểu sâu hơn cả Chương đại nhân.
Triều thần vây xem kinh ngạc tới cực điểm.
"Tuệ An Nhân là nông phụ  sai đúng ,   hiểu nhiều quốc ngữ như ?"
"Chỉ là một câu chúc thọ mà thôi, tìm  sách  từ ngữ liên quan,  đó thêu lên,  thể chứng minh nàng thông thạo ."
"Chương đại nhân nghiên cứu những thứ  mấy chục năm, vậy mà còn  nhận  dòng cuối cùng,  khó  khiến   hoài nghi   thêu bừa  . . ."
"Nông phụ tài hoa dùng ở  việc nhà nông là  , vậy mà  mấy việc  thiết thực . . ."
Chương đại nhân mới mặc kệ những lời , ông đè xuống kích động : "Hoàng Thượng,  thể cho vi thần mượn cái chăn  nghiên cứu mấy ngày  . . ."
"Chương đại nhân  lâu như , phải chăng  thể cho phép hạ quan cũng chiêm ngưỡng một hai?" Hộ bộ tham chính đại nhân  tới, hướng Hoàng đế chắp tay , "Vi thần  thấy vải vóc của cái chăn  khác với loại bình thường, khẩn cầu Hoàng Thượng cho phép vi thần cẩn thận xem xét."
Lâm thái phó lúc  mới nổi lên hứng thú.
Tinh thông ngoại văn cũng  tính là bản lĩnh gì  lợi cho quốc kế dân sinh, cái chăn mền  tất nhiên là  quan hệ với nông sự nên Tuệ An Nhân mới  thể trịnh trọng như .
Có thể để cho Tham Chính đại nhân tự  lên xem xét, đây mới là chỗ huyền cơ chân chính của thọ lễ mà Tuệ An Nhân trình lên.