“Quậy phá,    thể quậy phá,  càng  quậy phá đấy.”
Tôn Thủy Cần nở nụ , dáng vẻ tươi  khiến   khiếp sợ.
Nàng  vươn tay : “Đưa  năm nghìn lượng bạc, chuyện  coi như xong.”
Hồ chưởng quỹ  thể tin: “Ngươi thật sự như sư tử há mồm , há mồm một cái là đòi năm nghìn lượng, ngươi tưởng tiền là do gió thổi tới hả?”
“Cửa hiệu của ngươi lớn như , đối với ngươi chẳng  kiếm năm nghìn lượng bạc  dễ dàng ?” Tôn Thủy Cần nghiến răng nghiến lợi: “Toàn bộ cuộc sống của    hủy hoại ,  cần năm nghìn lượng bạc  để bắt đầu  một  nữa, ngươi  đưa tiền cho ,  đưa.”
“Hay cho một câu  đưa.” Hồ chưởng quỹ nở một nụ  lạnh: “Vậy ngươi đưa bằng chứng  , chỉ cần  điều khoản  rõ   đưa cho ngươi năm nghìn lượng bạc thì  sẽ   hai lời mà xuất tiền .”
Toàn  Tôn Thủy Cần lập tức cứng đờ.
Nàng  nhớ  , lúc nhóm thôn dân  ăn với Triệu thẩm đều sẽ ký kết hiệp ước, cho dù  ăn lớn   ăn nhỏ thì đều  thứ .
Trước đây khi tìm Hồ chưởng quỹ hợp tác  nàng   quên mất một chuyện quan trọng như . Không  hiệp ước thì sẽ  chứng minh  quan hệ hợp tác của nàng  và Hồ chưởng quỹ. Hồ chưởng quỹ vốn  cần  chia lợi nhuận cho nàng , chả trách  dám  kiêng nể gì như .
Hồ chưởng quỹ điềm tĩnh  xuống còn bảo tiểu nhị rót cho  một ly , nở một nụ   mở miệng: “Nếu ngươi  điều thì cầm năm lượng bạc   nhanh chóng chạy lấy  , nếu  thì  gặp quan phủ.”
Tôn Thủy Cần tức giận đến mức lồng n.g.ự.c tựa như nứt toác .
Nàng  xoay  bước  ngoài, hét to với đám  đang    đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1029.html.]
“Mọi  mau đến xem , Hồ chưởng quỹ của tiệm vải Hồ Ký kiếm   nhiều tiền nhưng     dùng cách gì để kiếm  nhiều tiền ? Hắn hãm hại Tuệ An nhân.”
Có thể  Tôn Thủy Cần  đếm xỉa đến bất kỳ điều gì nữa, nếu nàng   sống  thì cũng sẽ  để yên cho Hồ chưởng quầy sống .
Nhìn thấy  vây quanh càng ngày càng nhiều, giọng  của nàng  càng lớn hơn.
“Có lẽ  ở huyện Vạn Toàn các ngươi   Tuệ An nhân là ai  ? Vậy để   với cho các ngươi ....”
Trong đám  lập tức   : “Tuệ An nhân mà, ai chẳng  chứ, mệnh phụ triều đình thăng ba cấp trong vòng một năm,     bản lĩnh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta còn    , Tuệ An nhân đang tuyển nhân công trong mùa đông lạnh lẽo , một ngày tiền công hơn mười văn tiền, bao ăn bao ở, còn tặng y phục và chăn mùa đông nữa. Thế mà là tuyển nhân công gì chứ, rõ ràng là đang cứu tế dân chúng bần cùng.”
“Nếu   huyện Vạn Toàn cách thôn Đại Hà quá xa thì  cũng   thử một  xem .”
“Mấy  các ngươi đừng ngắt lời  . Ôi chao, ngươi nhanh chóng  rõ  xem Hồ chưởng quỹ hãm hại Tuệ An nhân như thế nào .”
Tôn Thủy Cần tiếp tục : “Mọi  cũng  chuyện Tuệ An nhân đang kinh doanh đúng ? Hồ chưởng quỹ   tin tức liền giành , quấy rối việc kinh doanh của Tuệ An nhân,  cho Tuệ An nhân lỗ đến cả vạn lượng bạc. Còn bản   thì ? Mua cửa tiệm mở rộng mặt tiền, việc  ăn kinh doanh thuận buồm xuôi gió.... Đương nhiên Tuệ An nhân sẽ  so đo với một thương nhân, Tuệ An nhân còn đang bận tạo cơ hội sống sót cho những  bần cùng khổ sở....”
Quả thật Hồ chưởng quầy tức đến mức phát điên: “Nữ nhân điên khùng ngươi  bậy bạ gì đấy. Người , bắt nàng   cho , đưa đến quan phủ.”
Hắn   giải thích với những   đường: “Giả đấy, những gì nàng   đều là giả, vốn   chuyện  ....”
“Có    chuyện  thì   cứ đến thôn Đại Hà huyện Bình An  ngóng một chút sẽ  ngay.” Tôn Thủy Cần né tránh sự đụng chạm của tiểu nhị tiệm vải, chui  trong đám : “Nếu  ở huyện Vạn Toàn các ngươi còn ủng hộ việc kinh doanh của Hồ chưởng quỹ thì chính là đối nghịch với Tuệ An nhân. Ta chỉ  thể nhắc nhở đến đây.”
Nàng   xong, nháy mắt bóng dáng  biến mất trong đám .