Hạ gia  trúng Trình Chiêu 1
Những ngày tết , thời tiết  .
Người nhà Trình Loan Loan  đủ loại mỹ thực,  đó bỏ  trong hộp, coi như là lễ mừng năm mới thăm   và bạn bè.
Mùng hai tết, Ngô Tuệ Nương cùng Triệu Đại Sơn mang theo Tiểu Châu Châu về nhà  đẻ, Tào Oánh Oánh cùng Triệu Nhị Cẩu thì  Tào gia, Triệu Tam Ngưu   ở đây, Trình Loan Loan liền mang theo tiểu nhi tử đến Thẩm gia chúc tết.
Thẩm gia cũng   nhân sĩ Hồ Châu, là Thẩm huyện lệnh  điều đến nơi  nhậm chức nên một nhà ba  mới dời đến đây. Năm mới , cũng    thích qua , nha sai ở cửa đều nghỉ phép trở về đón năm mới,  huyện nha vắng vẻ  giống như thường.
Trình Loan Loan mang theo Triệu Tứ Đản, phía  còn  theo Ngưng Lam hầu hạ bên , ba  tới, coi như mang đến cho Thẩm gia thêm một chút nhân khí.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Loan Loan  ngươi  tới?” Thẩm lão phu nhân mặt mày hớn hở: “Tiểu tử Tứ Đản  mới bao lâu  gặp,   cao như  ... Bên ngoài lạnh lắm, mau   ,  tới, dâng  nóng lên.”
Trong phòng  lửa than, vô cùng ấm áp,  uống tách  nóng,  lạnh   lập tức tiêu tán.
“Thẩm a nãi, gần đây   nhiều   trong thôn chúng  mua đất xây nhà.” Triệu Tứ Đản cầm chén  : “Không  lúc  Chính ca  cũng mua đất ở thôn Đại Hà, xây nhà dưỡng lão cho Thẩm a nãi ?”
Thẩm lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu tử  chỉ  cái miệng,  xong liền quên, chuyện xây nhà vẫn là thôi … Cuối năm  Đông Minh sẽ  kinh thành báo cáo công tác, nếu   gì ngoài ý ,  lẽ  sẽ  thăng quan. Bên cạnh    thê hiền ở bên, Chính nhi lớn  cũng  ngoài bay nhảy,   nương dù  cũng   cùng,   tới  nhậm chức,  liền  theo tới đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1035.html.]
Trình Loan Loan gật đầu, nàng là phụ nhân, cho nên việc thăng quan   hạn chế, nhưng quan văn  thăng chức   quy trình  nghiêm khắc, ba năm báo cáo công tác một ,   thành tích nổi bật mới  thể thăng chức. Thẩm huyện lệnh hiện giờ  đầy chiến tích, thăng quan chỉ là chuyện sớm  muộn mà thôi.
“Đông Minh thì   quá lo lắng, chủ yếu là Chính nhi,  năm nay mười tám tuổi, nên tìm cho  một tiểu tức phụ .” Thẩm lão phu nhân kéo tay Trình Loan Loan: “Tầm mắt của ngươi so với lão bà tử như  rộng hơn, ngươi là nghĩa mẫu của nó, hôn sự Chính nhi ngươi cũng giúp đỡ để ý một chút.”
Đang , rèm cửa  vén lên, là Thẩm huyện lệnh  ,  thấy Trình Loan Loan,   rộ lên: “Ta còn đang chuẩn   tới thôn Đại Hà một chuyến đây.”
Hắn  xuống vị trí bên cạnh, từ trong tay áo lấy  một phong thư đưa qua: “Đây là thư mà đồng hương của  ở kinh thành mới gửi tới. Ta  nhờ  chiếu cố Chính nhi cùng Chiêu nhi một chút, thỉnh thoảng  sẽ  thư đến  cho  về tình hình của hai hài tử, về phương diện học tập thì hết thảy đều ,  cần nhiều lời. Lần   thư, chủ yếu là  đến hôn sự của Chiêu nhi, ngươi  nhị cô  tiên xem qua một chút.”
Trình Loan Loan vội vàng nhận thư.
Nam nhân  thư cho ,   quá nhiều lời hàn huyên mà  thẳng  vấn đề chính, chỉ ít ỏi vài câu là xong.
Trong thư chủ yếu  về hôn sự của Chiêu nhi, bởi vì chuyện hơn một trăm cử nhân ở Vân thành  hủy tư cách dự thi nên danh tiếng Trình Chiêu liền truyền  ngoài. Cho dù là đến kinh thành, cũng   nhiều văn nhân đến đây đua  kết giao, thậm chí còn   ít quan nhân kinh thành ưu ái, mời  tham gia tư yến, đương nhiên, Trình Chiêu đều nhất nhất cự tuyệt.
Nếu  dự tiệc,  lẽ sẽ    xem thường, mà  chút do dự cự tuyệt, ngược   thể  cho   đánh giá cao hơn, liếc mắt một cái, bởi  danh tiếng càng thêm nổi bật.
Con     kiên định, hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc,  cho    một loại cảm giác đáng tin cậy. Rất nhiều  ở kinh thành đều cho rằng, nhất định   thể trở thành tiến sĩ, thậm chí   còn khẳng định, nhất định   thể tham gia điện thí, cho dù    nhất giáp, cũng  thể ít nhất trở thành một trong ba   đầu trong bảng nhị giáp.
Vì thế,  ít  cầu đồng hương của Thẩm huyện lệnh   trung gian để  mai.
“Năm  Chiêu nhi nhận  châu chấu ngọc ngự ban, hơn nữa   một cô cô ưu tú như Tuệ An nhân,  thể ,  là  nổi bật nhất trong  những học sinh khóa , đương triều nhị phẩm Hạ đại nhân cũng  Chiêu nhi trở thành con rể Hạ gia.” Thẩm huyện lệnh  : “Hạ gia  một khuê nữ mười sáu tuổi, bằng tuổi Chiêu nhi, nếu Tuệ An nhân   ý kiến gì, ...”