Bây giờ mới đầu tháng hai, xuân ý dạt dào, đồng ruộng  nhiều bóng  đang bận rộn, đây là mùa  cho   mong chờ nhất trong năm.
Xe ngựa từ thôn Trình gia một đường trở về, đến cửa chính, nàng  xuống xe liền thấy Mã bà tử cùng Dương bà tử cõng giỏ trúc trở về, hai  đều mang gương mặt tràn đầy thỏa mãn.
"An nhân." Hai bà tử  thấy Trình Loan Loan, lập tức hành lễ,  , "Trên ngọn núi  của thôn Đại Hà thật sự là   ít đồ , An nhân mời xem, đây là nấm bụng dê, nấu canh vô cùng ngon, đêm nay lão nô thi triển tài năng cho An nhân."
Dương bà tử lấy vật bên trong gùi : "Ta ở  núi phát hiện  ít dược liệu,  khó mua  trong tiệm thuốc ở Kinh Thành, kết quả chúng  đầy  núi, đáng tiếc những năm qua   hái, lãng phí bao nhiêu dược liệu."
Dương bà tử am hiểu y thuật, tới thôn Đại Hà  thường xuyên   chuyện gì đàng hoàng để , đến mùa xuân mới  theo lên núi, kết quả tìm  niềm vui.
Trình Loan Loan đang chuẩn  mở miệng thì thấy một cục gạo nếm tròn trịa từ cửa nhà chạy đến, Diệp Tử  theo phía  lo lắng hô: "Đại tiểu thư, chậm một chút, đừng ngã... An nhân  trở về, gặp qua an nhân!"
"Nãi... a nãi..."
Tiểu Châu Châu duỗi hai cánh tay  ôm lấy đùi của Trình Loan Loan.
Nàng xoay  ôm cục bột nếp lên: "Con nha đầu   chạy lung tung,    bắt    bây giờ, thật sự là nghịch ngợm."
Đại tôn nữ  từ khi   đường, mỗi ngày đều chạy khắp nơi, Diệp Tử chuyên phụ trách trông nom hài tử, còn  Ngụy Hồng Diễm  theo phụ một tay, đều mệt  chết.
Tiểu cô nương ở trong n.g.ự.c Trình Loan Loan một hồi liền  ở thêm  nữa, lắc lắc  thể béo núc ních  khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1048.html.]
Nàng đột nhiên  , vươn tay về phía Dương bà tử.
Dương bà tử bình thường   việc gì  sẽ chơi với đại tiểu thư, lập tức thả cái sọt trong tay xuống, ôm lấy tiểu cô nương.
Ai ngờ, tiểu cô nương trực tiếp nhảy xuống mặt đất,  đó đổ cái sọt  ,   tìm thấy cái gì, đưa tay liền bỏ  trong miệng.
"Ai nha đại tiểu thư, đây là dược liệu,  thể ăn!" Dương bà tử vội vàng móc dược liệu , lập tức nhẹ nhàng thở , "Là thuốc đắng,  độc, thật sự là hù c.h.ế.t lão nô."
"Ô ô oa ——" Tiểu Châu Châu  lớn tiếng, càng  ngừng lau nước bọt bên trong miệng, "A nãi, đắng... đắng..."
Trình Loan Loan đều  nàng chọc cho tức : "Ai bảo con bỏ  trong miệng , đáng đời, nếu như  ai thấy còn tưởng rằng nhà chúng  mỗi ngày  cho con ăn cơm đấy."
Tiểu cô nương là  vô tư,  một hồi là nín,  đó  nhào lên   Dương bà tử,   để Dương bà tử ôm mà là cảm thấy hứng thú với đồ bên trong sọt.
"An nhân,  thấy đại tiểu thư giống như cảm thấy  hứng thú với dược liệu đó ạ." Dương bà tử hai mắt tỏa sáng, "Không bằng, lão nô dạy đại tiểu thư học y?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà mỗi ngày rảnh rỗi  chết, một  y thuật tựa hồ cũng sắp hoang phế, vội vàng  tìm một đồ  truyền thụ, đại tiểu thư cũng  tệ, nhỏ tuổi,  thiên phú, hơn nữa là gia chủ của bà, bà nhất định sẽ nghiêm túc dốc hết tâm can truyền thụ.
Trình Loan Loan bóp gương mặt của tiểu cô nương một cái, : "Nàng chọn đồ vật đoán tương lai bắt  một cái chân giò heo, là đứa nhỏ thích ăn hàng, nàng đây   cảm thấy hứng thú với dược liệu mà là  ăn đồ vật  thấy qua thôi."
"An nhân, cứ để lão nô thử một chút xem ." Dương bà tử vô cùng nhiệt tình, "Nếu đại tiểu thư  thích, lão nô liền từ bỏ tâm tư, nếu đại tiểu thư thích,  y thuật bên  cũng là bản lĩnh đúng ?"
Trình Loan Loan gật đầu đáp ứng.
Vô luận ở thời đại nào, bác sĩ đều là tài nguyên khan hiếm, Tiểu Châu Châu nếu như thật sự có thể học  một  y thuật của Dương bà tử thì thật sự là một chuyện cực .