Trình Chiêu và Chương đại nhân hàn huyên gần nửa canh giờ,  khi hội thơ chấm dứt mới về nhà.
Trình Chiêu   về tiểu viện ở ngoại ô Kinh Thành mà  tiên đến chỗ ở của Trình Loan Loan một chuyến, tỉ mỉ kể  chuyện quyên tặng sách hôm nay với nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Việc quyên tặng sẽ truyền  rộng rãi trong giới, hẳn là sẽ   tự động quyên tặng.” Trình Chiêu thoả thuê mãn nguyện: “Tiếp theo, cháu sẽ tiếp tục tham dự hội thơ, thứ nhất là để kêu gọi quyên tặng sách, thứ hai là để các học trò  rằng Kinh Thành sắp khai trương một duyệt lãm các.”
Trình Loan Loan lấy bản thảo thiết kế  vẽ sẵn , mở miệng : “Tiểu viện cháu thuê  là tiểu viện nhị tiến,  rộng rãi. Ta  thiết kế  một chút: Nơi đầu tiên  khi  viện là nơi  sách,  sắp xếp bàn ghế nên  cảnh  trang hoàng thanh nhã một chút.... Tiếp theo là thư phòng, tổng cộng  tám phòng, chia sách  tám loại, bày riêng ở từng phòng, mỗi phòng  thể đặt ít nhất mười hai giá sách , một giá sách ít nhất  thể chứa hai trăm quyển sách. Nói cách khác,  sách đêm nay cháu quyên góp  chỉ  thể đặt đầy hai giá sách....”
Nghe , khuôn mặt Trình Chiêu cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hơn năm trăm quyển sách  qua thì quả thật  nhiều nhưng nếu tính toán như  thì    đủ dùng, dường như chỉ kêu gọi quyên góp từ mỗi nhóm học trò là  .
Hắn suy tư : “Nhị cô yên tâm, chắc chắn cháu sẽ nghĩ  cách.”
“Bây giờ   là lúc nghĩ về những chuyện .” Trình Loan Loan nở nụ : “Qua ngày mai nữa chính là ngày đại hôn của cháu,    nhanh chóng   thấy dáng vẻ nương tử tương lai của Chiêu Nhi.”
Trình Chiêu  chọc ghẹo,  nhịn  mà thoáng chốc đỏ mặt, vội vã tìm một cái cớ   mất.
Hôm  là ngày  hôn lễ một ngày, dựa theo phong tục ở Kinh Thành,  ngày  của hồi môn của tân nương tử sẽ  khiêng  trong nhà tân lang, nhà tân lang  nghênh đón long trọng. Trình Loan Loan là trưởng bối nên cũng   mặt.
Sáng sớm nàng xuất phát từ tiểu viện,  đến  phố,  thấy  ít  đều đang bàn tán việc .
“Ai mà ngờ  thám hoa lang năm nay  thành  với một nữ nhi nhà quan viên ngũ phẩm, Tư Đồ tiểu thư  rốt cuộc gặp  vận may gì  chứ.”
“Nếu Trình công tử tham gia khoa cử sớm ba năm thì chắc hẳn    Phò mã , đáng tiếc thật, đáng tiếc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1096.html.]
“Ngươi cho rằng  Phò mã là  lắm , cả đời  công chúa chèn ép,   thực quyền, mười mấy năm học tập gian khổ  trở thành chuyện chê , hẳn   là Trình công tử tránh  một kiếp.”
“Nghe  Hạ đại nhân cũng  chọn thám hoa lang  nữ tế, đáng tiếc   Tư Đồ gia giành  một bước.”
“Dù thám hoa lang  tuấn tú thế nào  nữa thì cũng chỉ là chỗ cửa nhỏ nhà nghèo   bối cảnh, bây giờ   các lão phu nhân trong Kinh Thành yêu thích nhất chính là thiếu gia Phó gia. Nếu  thể gả khuê nữ  cho Phó thiếu gia thì mới là việc    ca tụng.”
“Nói cũng đúng,    bối cảnh mà chỉ  mỗi vẻ ngoài cũng  thể tiến xa ....”
Đủ loại âm thanh truyền  trong lỗ tai Trình Loan Loan nhưng nàng cũng  quan tâm lắm.
Thời đại , bối cảnh đương nhiên  quan trọng nhưng năng lực cũng quan trọng tương đương. Như vàng , cho dù  vùi lấp trong đất vàng cũng sẽ tỏa  hào quang rạng rỡ.
Bây giờ Trình Chiêu    sân khấu thuộc về , như  sớm  muộn cũng sẽ  một ngày  thể tỏa  ánh hào quang rạng rỡ chỉ thuộc về  .
Xe ngựa từ từ chạy về phía ngoài thành,  về hướng Trình phủ.
Căn viện vốn thanh tĩnh u nhã  khi  trang hoàng mang  khí vô cùng vui mừng, khắp nơi đều  treo đèn lồng đỏ, chữ hỷ lớn.
Những  đang bận bịu việc vặt trong viện ngoài  Trình gia  thì còn  Tề bà tử và Dương bà tử mà Trình Loan Loan phái tới, cùng với tám gã sai vặt và tám nha  mà Tư Đồ gia phái tới giúp đỡ, mỗi  đều mặc xiêm y mang  khí vui mừng,  khi chuẩn  sẵn sàng tất cả  thứ liền đợi của hồi môn  đưa đến.
Giờ lành  đến, trong ngõ nhỏ liền vang lên âm thanh của bánh xe.
A Phúc  ở cổng lớn, cao giọng hô: “Đến  đến ,  của Tư Đồ gia đến.”
Trình Giáp và Trình Đinh mỗi  cầm một cây pháo to,  ở cổng châm, tiếng pháo nổ lách tách,  nhiều  trong ngõ nhỏ túa  xem náo nhiệt.
Trong  khí vui mừng, xe ngựa của Tư Đồ gia dần dần tới gần.