Bị hoàng đế vạch trần lời dối 2
Minh công công ở cửa, nhẹ giọng : “Hoàng thượng, Tuệ An nhân tới .”
Trong phòng truyền một giọng trầm uy nghiêm: “Cho .”
Trình Loan Loan hít sâu một , bước qua ngạch cửa, cúi đầu , lúc trong tầm mắt xuất hiện một đôi màu vàng giày thì nàng trực tiếp quỳ xuống.
Đôi tay đặt mặt đất, trán đặt tay, thanh âm cung kính: “Thần phụ Triệu Trình thị khấu kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên .”
Âm thanh của hoàng đế vang lên, Trình Loan Loan dập đầu lời cảm tạ, lúc mới dám dậy, nhưng cũng dám ngẩng đầu.
Nàng chỉ là một u hồn nhầm thời đại , đây nàng thể bàn luận về hoàng đế của các triều đại, cũng bình luận ưu điểm cùng khuyết điểm của bọn họ, nhưng hiện tại nàng đang ở trong thời đại , cảm nhận sự uy h.i.ế.p của hoàng quyền đang cách nàng gần, nàng dám chút lơ là.
“Tuệ An nhân, hoàng thượng triệu kiến ngươi là vì chuyện của A Tát Bố.”
Nghe giọng thì Trình Loan Loan mới thì Chương đại nhân cũng ở đây, thứ ba ở Ngự Thư Phòng khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng cúi đầu : “Thần phụ nguyện chút lực non nớt vì chuyện bang giao giữa Đại Vũ và A Tát Bố.”
“Tuệ An nhân quả nhiên trẫm thất vọng!” Hoàng đế rộ lên: “Triệu Trình thị, trẫm chút nghi hoặc, ngươi mà học ngôn ngữ của A Tát Bố, Chương ái khanh ngươi từng đến nơi khác gặp A Tát Bố, cùng nọ ở chung , lúc mới hiểu một chút với ngôn ngữ của A Tát Bố… Đại Vũ khai quốc mấy trăm năm qua bao giờ cho phép A Tát Bố nhập cảnh, mà ngươi quen A Tát Bố?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1118.html.]
Trình Loan Loan lập tức đổ mồ hôi lạnh .
Lúc là nàng tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ với Chương đại nhân, căn bản dự đoán Đại Vũ chính sách như , lời dối của nàng cứ như mà sụp đổ.
Thường bờ sông thì cũng ngày ướt giày, đầu tiên lật xe là do đương kim thánh thượng vạch trần, nàng tâm phục khẩu phục.
Khó trách Chương đại nhân chỉ thể là quan Tam phẩm, mà hoàng thượng thể hoàng thượng.
Chương đại nhân đột nhiên hình.
Lúc cũng chỉ nhớ thương chuyện phiên dịch, bao giờ suy nghĩ cẩn thận chuyện , hiện giờ suy nghĩ kỹ mới thấy những gì Tuệ An nhân trăm ngàn chỗ hở.
Đại Vũ giao hảo với các tiểu quốc, cho phép thương nhân của các nước nhập cảnh buôn bán, nhưng A Tát Bố là một quốc gia quốc lực cường thịnh, sợ rằng sẽ sắp xếp nội gián trong nước nên Đại Vũ cấm thương nhân của các nước nhập cảnh, bằng sứ giả A Tát Bố cũng sẽ ngoan ngoãn chờ đợi ở biên cảnh Bắc Cương, cách khác, Tuệ An nhân căn bản cơ hội gặp gỡ A Tát Bố.
Chương đại nhân mở miệng: “Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Cũng may Trình Loan Loan cúi đầu, biểu tình mặt nàng cũng thấy, nàng nhanh chóng bình tĩnh , mở miệng : “Lúc đến Nam Dương quả thật gặp một tự xưng là thương nhân A Tát Bố, nàng là ở biên cảnh Bắc Cương, bởi vì bên đột nhiên xảy chiến loạn nên cả nhà mới chuyển , phiêu bạt buôn bán khắp nơi. Tổ mẫu nhà nàng là nữ nhân A Tát Bố, phụ là một nông dân ở Bắc Cương, cho nên nhà bọn họ đều ngôn ngữ A Tát Bố… Tuy Đại Vũ cấm A Tát Bố nhập cảnh nhưng ở biên cảnh nông dân quá nghèo khổ, căn bản cưới thê tử, nhiều nông dân ở địa phương sẽ chọn thông hôn với A Tát Bố, bởi vì A Tát Bố phong tục đòi hỏi sính lễ…”
Lời của Trình Loan Loan nửa thật nửa giả, nàng cũng rõ lắm phong tục ở Bắc Cương, nhưng nàng trong lịch sử, phàm là thôn trấn ở vùng biên cảnh đều sẽ thông hôn với các tiểu quốc lân cận, thành quy củ ở dân gian, chính quyền địa phương cũng quản lý, mấy trăm năm qua cũng xảy vấn đề gì.
“Hoàng thượng, quả thật là phong tục .” Chương đại nhân chắp tay : “Bất quá những A Tát Bố sẽ dễ dàng rời khỏi biên cảnh, cả nhà dời thì quái dị, tội thần sẽ sai điều tra việc .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan rũ thấp đầu.
Tra tra , cả đời đều tra , bởi vì là do nàng bịa đặt .