Tất cả đều là các loài xâm lấn 2
Hoàng đế cảm thấy chủ ý   , nhưng trừ chuyện đó , vẫn  ban thưởng một ít đồ sứ tơ lụa lá  và các vật khác như thông lệ.
Đang  mở miệng thì chỉ thấy Trình Loan Loan chớp chớp mắt với .
Có thể , mấy năm  khi  trở thành hoàng đế, cũng  ai dám ở  mặt   những động tác nhỏ , trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả .
“Vi thần còn  một chuyện khác.” Trình Loan Loan chuyển đề tài: “Kinh thành  ở phương bắc, thời tiết rét lạnh,  nhiều thực vật đều  thể sống sót,  bằng để vi thần đem những động thực vật mà Tịch Cơ Quốc tiến cống mang về thôn Đại Hà ở Hồ Châu nuôi trồng thử xem...”
Lời  của nàng còn   xong, lập tức   đưa  ý kiến phản đối.
Hộ bộ thượng thư mở miệng : “Tuy rằng Tuệ An nhân hiểu chuyện  nông, nhưng cũng chỉ là hiểu về trồng lúa nước, lúa mạch, bông và các vật khác, những loại cây trồng quý hiếm  vẫn là ở  kinh thành, để Hộ bộ chậm rãi nghiên cứu thì  hơn.”
Đại Tư Nông kinh thành gật đầu: “Tịch Cơ Quốc  mất ba năm năm năm mối tìm  những kỳ trân , hạt giống thực vật thì  , những cây thủy sinh  đều là cây con,  từ kinh thành mang về Hồ Châu,  đường sơ sẩy  c.h.ế.t thì  thế nào?”
“Tuệ An nhân bây giờ xem như là  của Hồng Lư tự, một triều thần tiếp đãi khách nước ngoài  cướp công việc của Hộ bộ, chuyện   quá phù hợp a?” Nhị phẩm triều thần Hạ đại nhân Hạ Hãn Hải lạnh nhạt : “Hai năm nay Tuệ An nhân lập công vô , thăng quan cực nhanh, cũng nên để cho những  khác lập công nữa.”
Trình Loan Loan ngẩng đầu  , thấy  một nam nhân hơn năm mươi tuổi, đường nét của nam nhân   chút quen mắt, cùng Hạ Tiêu tính    vài phần tương tự.
Thì , đây chính là  cha cặn bã của Hạ Tiêu.
Hạ Hãn Hải  mở miệng, lập tức   giao hảo với  cũng phát biểu ý kiến giống như .
“Bây giờ Tuệ An nhân mở Duyệt Lãm Các ở kinh thành,    sách thiên hạ khen ngợi, ngay cả việc của học quan phủ nên  cũng  Tuệ An nhân cướp , bây giờ  cướp  công lao nuôi trồng loài mới thì  tính là gì chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1168.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tuệ An nhân từ một nông phụ thăng thành lục phẩm an nhân,  trở thành ti tân lục phẩm của Hồng Lư tự, hiện giờ còn cướp công lao xung quanh nữa, chẳng lẽ là   nhất nhị phẩm cáo mệnh phu nhân?”
Thấy những   càng  càng  càn, Hoàng hậu dằn mạnh chén  lên bàn.
Phía  lập tức một mảnh yên lặng.
Những  Tịch Cơ Quốc cũng chẳng hiểu gì cả, bọn  tặng mười hai loài mới, dựa theo lệ thường  , Hoàng đế Đại Vũ triều  nên tặng   nhiều vải vóc đồ sứ mới  chứ,  đột nhiên bắt đầu tranh luận chuyện khác, chuyện ban thưởng vốn  cứ như thế mà cho qua ?
Bọn    chuyện, nhưng   cơ hội để  chuyện.
Trình Loan Loan sắc mặt trầm tĩnh, chắp tay : “Vi thần chỉ là  vì nước dâng  chút sức mọn, cũng   vì tranh đoạt công lao, kính xin Hoàng Thượng minh giám.”
Hoàng đế cầm lấy chén , lẳng lặng uống một ngụm , mặc cho ai cũng    Hoàng đế đang suy nghĩ cái gì.
Người gần gũi hầu hạ đều , Hoàng thượng tuy rằng sáng suốt khoan hậu, nhưng kì thực cũng  đa nghi. Một khi Hoàng thượng nổi lên nghi ngờ đối với  nào đó, như  con đường  quan của   xem như dừng  ở đây...
Trình Loan Loan   chút lo lắng những thứ .
Nàng là một phụ nhân,   gia thế bối cảnh, cũng   bất kỳ thực quyền nào, cho dù nghi ngờ dụng tâm của nàng, cũng   sự thật  thể dựa .
Hơn nữa, nàng   thẳng thắn, thanh giả tự thanh,  sợ những thứ nước bẩn .
Trong một mảnh yên tĩnh, Minh công công đột nhiên từ cửa  ngự hoa viên tiến : “Hoàng thượng, Hồ Châu đưa tới thư khẩn tám trăm dặm!”
Đôi mày nhíu chặt của Hoàng hậu lập tức buông lỏng: “Là thư từ từ Hồ Châu, đó nhất định là  việc trọng yếu, Minh công công, mau  .”
Mỗi một  Hồ Châu gửi thư tới, đó nhất định là  chuyện kỳ lạ, Hoàng thượng mỗi   thư xong đều sẽ long tâm đại duyệt. Mà mỗi  Hồ Châu gửi thư, đều  nghĩa là Tuệ An nhân sẽ thăng quan, hẳn là  thể giải quyết cục diện  mắt.