Triệu gia chia lễ vật 2
Chưa đầy thời gian một chung  thì Đông Hoa  gọi  về, Triệu gia nhị lão, còn  Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài, cùng với Văn thị và Tôn thị, cả gia đình vô cùng chỉnh tề, ánh mắt   đều đặt  rương đồ.
Triệu lão đầu tử khụ một tiếng,  về phía Trình Loan Loan : “Tức phụ lão đại mua mấy thứ   gì, nhiều như   bôn ba bao ngày  mệt ?”
“Lão già ông hôm qua còn    đoán tức phụ lão đại sẽ mang cái gì về , bây giờ ở đây giả vờ cái gì?” Triệu lão thái thái trừng ông một cái.
Triệu lão đầu tử: “…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đã là lão phu thê, chừa cho ông một chút mặt mũi   ?
Trình Loan Loan bật  : “Mấy thứ   mua từ sớm, chỉ là trở về  muộn,   xem  thích ?”
Nàng mở rương để lộ  đồ vật bên trong,  cùng chính là một chiếc lò sưởi cầm tay.
“Đây là lò sưởi cầm tay mà một  đại phu nhân  tuổi ở kinh thành  dùng,  còn thuận tiện mua thêm một ít than nén, mùa đông bỏ  một khối là  thể đốt cả ngày, một hộp than nhỏ  hẳn là dùng  bốn, năm tháng.”
“Không  cha đang  thợ mộc ,  thường xuyên đo đạc, nhưng mắt cha    lắm, con cố ý nhờ  mua một cặp kính, là hàng mang từ nước ngoài về, đeo lên là  thể  rõ vật ở gần, cha thử xem.”
Triệu lão đầu tử  bao giờ gặp qua thứ , lập tức nhận lấy  đeo lên, lúc  đeo lên thì  chút choáng váng nhưng chốc lát    thể thấy rõ đồ vật  mặt.
“Thứ  hiếm thấy, sử dụng  tiện, sợ là  tốn  ít bạc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1228.html.]
Đây thật  là kính lão, nàng   thời đại    bán, nhưng bởi vì là hàng nhập khẩu từ nước ngoài nên giá  cao, vì thế nàng  mua một cái từ thương thành, chỉ hơn trăm văn tiền, thật sự  rẻ, tất nhiên nàng cũng  thể   chuyện .
Nàng  : “Cha đeo  là  , đồ vật  thể phát huy  hết khả năng thì   đắt, ngày thường nhất định  cất giữ cho , tròng kính  vỡ  thì sẽ  dùng  nữa…”
“Còn  mấy khúc vải  đều là vải dệt phù hợp với bá tánh bình dân,  mua bảy, tám khúc, mỗi  trong nhà đều  thể  mấy bộ xiêm y.”
“Đây là đồ cho hài tử, của Đông Hoa và Thu Hoa là sách nấu ăn, mua cho các con mười mấy quyển, cứ chậm rãi nghiên cứu.”
“Ta  Ngu phu tử  Nhị Vượng  sách   nên mua cho hài tử  mấy món văn phòng tứ bảo mà  kinh thành thích dùng.”
“Hiên Hiên còn nhỏ, ngày thường khó tránh khỏi va đập, thuốc mỡ   tồi,  thể tiêu sẹo…”
Trình Loan Loan giới thiệu đồ vật trong rương một , mỗi  trong Triệu gia đều  phần, một đám vui vẻ  mặt.
“Vẫn là đại tẩu .” Quà của Tôn thị là một cái vòng tay bằng ngọc, nàng  thích  chịu , trong lời  như  bôi mật: “Về  đại tẩu  cái gì thì chính là cái đó, kêu   hướng đông thì  tuyệt đối   hướng tây, kêu   cá thì  nhất định sẽ  g.i.ế.c gà.”
Đông Hoa ôm chặt đùi Trình Loan Loan: “Con   khuê nữ của đại bá nương…”
“Đại, đại bá nương…” Triệu Minh Hiên  năng còn  rõ: “Ôm một cái…”
Nhìn thấy nhi tử và khuê nữ đều duỗi tay về phía Trình Loan Loan thì Tôn thị cảm thấy trong lòng chua loét, nhưng cũng  ngăn cản nhi tử và khuê nữ  thiết với Trình Loan Loan.
Triệu lão thái thái gỡ tôn tử và tôn nữ của  : “Ta kêu lão nhị  thành mua một ít rượu thịt đem về, hôm nay con ở  ăn cơm …”
Trình Loan Loan trực tiếp từ chối: “Con còn  đến học đường Đại Hà một chuyến, con   nhé.”
Nàng xoay  nhanh chóng chạy , nhiệt tình của Triệu gia nàng  nhận nổi.