Người Thẩm gia rời  2
Lâm phu nhân lấy hai túi hương từ trong tay áo : “Quãng đường   thoải mái lắm,  lâu trong xe ngựa dễ  chóng mặt,   chuẩn  túi hương thanh thần tỉnh não, lão phu nhân cứ đeo bên hông là .”
Thẩm lão phu nhân nhận lấy túi hương,  tủm tỉm : “Đa tạ Lâm phu nhân.”
Lâm gia đến tiễn chứng tỏ Lâm gia coi trọng Thẩm gia, cũng coi trọng ước định của hai nhà. Như  xem  Tiểu Chính còn  nhiều hy vọng.
Lâm phu nhân  thoáng qua nữ nhi đang  bên cạnh: “Không  phụ  con bảo con tặng Thẩm thiếu gia một quyển sách , còn  nhanh đưa qua đó.”
Khuôn mặt của Lâm tiểu thư Lâm Vi Dung thoáng chốc đỏ bừng,   nương nàng buộc nàng  từ bỏ chút tâm tư ,  mà lúc    chút kiêng dè sự  mặt của nhiều  như ....
Nàng cầm một quyển sách trong tay, ngập ngừng  về phía Thẩm Chính nhưng vẫn đảm bảo  cách vài bước chân giữa hai .
Người luôn   đùa giỡn  hề nghiêm chỉnh như Thẩm Chính đột nhiên cũng trở nên mất tự nhiên.
Từ  khi Lâm Vi Dung xuất hiện  liền bắt đầu   tự nhiên,   dáng vẻ của cô nương ngày nhớ đêm mong nhưng   sợ quá đường đột nên chỉ đành cực lực kìm nén.
Lúc  thiếu nữ  đến  mặt , vả  còn  về phía   sự cho phép của trưởng bối, nếu  còn tiếp tục né tránh hiềm nghi, giả vờ  đắn thì  vẻ   điều.
Hắn ho khan hai tiếng: “Trong tay Lâm tiểu thư là sách gì ?”
“Đây là [Dịch kinh],  lời chú giải của đại sư, mong  bớt chút thời gian xem qua.” Lâm Vi Dung đỏ mặt : “Bây giờ Thẩm thiếu gia  là cử nhân, tuy rằng  cho  nhiều học trò hâm mộ nhưng  nên dừng bước ở đây, hy vọng Thẩm thiếu gia học hành chăm chỉ,  thể đạt  thành tích  ở kỳ thi Hội tiếp theo.”
Nương nàng vẫn cảm thấy  phận cử nhân quá thấp, nếu   Thẩm đại nhân đột nhiên thăng quan thì nương nàng sẽ   đổi ý định nhanh như .
Dưới góc  của nàng, Thẩm đại nhân thăng quan là chuyện của Thẩm đại nhân, nàng càng hy vọng Thẩm Chính  thể dùng năng lực của chính  để nhận  sự tán thành của nương nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1232.html.]
Thẩm Chính đương nhiên hiểu  hàm ý trong lời  của nàng.
Hắn nhận lấy quyển sách, kiên định  từng câu từng chữ một: “Lâm tiểu thư yên tâm,  nhất định sẽ nỗ lực học tập gấp bội, chắc chắn sẽ  tên  bảng kỳ thi Hội  .”
Lâm Vi Dung nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng  dám ở lâu, nhanh chóng chạy về bên cạnh mẫu  .
Thẩm lão phu nhân vô cùng  lòng với nàng tôn nhân tức đúng mực  nhưng cũng   hành động gì đường đột mà chỉ  : “Thời gian  còn sớm, cả nhà chúng   , các vị dừng bước.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy  con đường cổ kính  một bóng   nãy đột nhiên vang lên tiếng .
Ngẩng đầu  qua liền thấy cổng thành  lúc tảng sáng    mở  từ lúc nào,  nhiều dân chúng từ trong thành ùa .
“Thẩm đại nhân      một tiếng, chúng  cũng đến tiễn một chặng.”
“Thẩm đại nhân  Huyện lệnh Bình An  hơn mười năm, là quan phụ mẫu của chúng , sáng nay từ biệt,   khi nào mới  thể gặp .”
“Dọc đường thong thả....”
Nhóm dân chúng và các hương  tự phát đến đưa tiễn, hốc mắt Thẩm Đông Minh thoáng chốc đỏ ửng.
Hắn vẫy vẫy tay với các hương   mới cất bước lên xe ngựa,  khi xe lăn bánh,  vẫn xốc màn che lên  ngừng  đầu  về phía .
Xe ngựa dần dần biến mất  con đường cổ kính.
Trong nhóm dân chúng đến tiễn đưa còn  Huyện lệnh mới  nhậm chức.
Hắn xuất  là tiến sĩ tam giáp khoa cử năm nay,  dựa  tiền mới   tên  bảng, bây giờ  phân công tới huyện Bình An  Huyện lệnh khiến  ít tiến sĩ cùng giới hâm mộ đến cực điểm.
Bởi vì tất cả   đều  Tuệ Cung nhân là  huyện Bình An,  Tuệ Cung nhân ở đây, huyện Bình An sẽ phát triển càng ngày càng , cũng sẽ dễ dàng đạt  thành tích, phỏng chừng chỉ cần  ba năm là  thể thăng quan, như  kẻ khác  hâm mộ  ?