Xin Tuệ Cung nhân cứu mạng 1
Có ít nhất mấy ngàn  vây  cổng thành Nam Dương.
“Tri phủ đại nhân, nhanh cho chúng   , nhi tử của   sốt sắp c.h.ế.t …”
“Cầu xin các ngươi mở cửa , chúng  chỉ  tìm một chỗ xem bệnh, đừng để   c.h.ế.t đuối   bệnh chết…”
“Tri phủ đại nhân quá vô tình, mạng của dân chúng bọn    là mạng ?”
“…”
Nghe   kêu rên trong lòng Trình Loan Loan cũng cảm thấy hụt hẫng.
Lũ lụt qua , bệnh tật lan tràn, tri phủ lựa chọn đóng cửa thành  hẳn là quyết định  chính xác.
 nhiều   chặn ngoài thành như , lúc đầu  thể chỉ  tìm lang trung chữa bệnh, chờ thêm một, hai ngày nữa thì sẽ lạnh lẽo đói khổ, tới lúc đó thì tình huống càng khó giải quyết.
Nàng xuyên qua đám   tới cửa thành, còn  kịp  tiếng nào thì thủ vệ canh cửa  vung trường mâu chặn đường.
Nàng lấy túi bạc ở bên hông   lấy lệnh bài trong đó đưa qua: “Tuệ Cung nhân trấn Đại Hà huyện Bình An Hồ Châu cầu kiến Tri phủ đại nhân của thành Nam Dương, nhờ các vị thông báo một tiếng.”
Trên cơ bản   đều  danh hào Tuệ Cung nhân, đặc biệt là các phủ châu lân cận  gì  ai   tên tuổi của nàng.
Thủ vệ   nàng một cái,  dám chậm trễ cầm lệnh bài chạy  trong thành,  đến thời gian một chung  nhỏ  chạy , chắp tay cung kính : “Gặp qua Tuệ Cung nhân, Tri phủ đại nhân cho mời.”
Trình Loan Loan gật đầu, mang theo đám  Triệu Nhị Cẩu  thành Nam Dương.
Dân chúng  cửa thành lập tức phát  âm thanh bất mãn.
“Vì  nàng  thể  còn bọn  thì , kẻ  tiền là lớn nhất ?”
“Ta  mới  hình như nàng  là Tuệ Cung nhân ở Hồ Châu, Tuệ Cung nhân đó, các ngươi    qua .”
“Nam Dương xảy  lũ lớn, Tuệ Cung nhân tới Nam Dương  gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1255.html.]
“Mọi  đều  chạy trốn, riêng Tuệ Cung nhân  tới đây  lúc , nhất định là tới cứu mạng.”
“Mọi  đều  Tuệ Cung nhân là bồ tát cứu khổ cứu nạn, chẳng lẽ là tới cứu chúng  thật ?”
Trình Loan Loan   cửa thành thì   mấy lời nghị luận .
Nàng  khỏi  khổ, nàng   thánh nhân mang lòng thương yêu chúng sinh,   nàng tới đây chỉ để cứu nhi tử.
Nếu   Triệu Đại Sơn đang ở Nam Dương thì nàng sẽ  lăn lộn cả đêm để tới đây, nhiều lắm là xuất phát từ đạo nghĩa quyên tặng một ít lương thực…
 hiện tại…
Mặc kệ như thế nào thì  tiên cứ  rõ tình hình của Đại Sơn   mới .
Có nha sai dẫn đường nên  nhanh Trình Loan Loan  tới phủ Tri phủ, trực tiếp  sảnh lớn.
Tri phủ thành Nam Dương họ Lữ,  chừng bốn, năm chục tuổi, vẻ mặt mệt mỏi, y phục đầy nếp nhăn, hẳn là cả đêm  ngủ.
Lữ tri phủ  dậy đón chào: “Tuệ Cung nhân tới thành Nam Dương thì đúng là vinh dự của thành Nam Dương…”
“Lữ đại nhân  cần  mấy lời .” Trình Loan Loan trực tiếp đánh gãy lời : “Lần   tới đây hẳn là Lữ tri phủ cũng đoán  nguyên nhân?”
Lữ tri phủ  khổ một tiếng: “Chưởng Miên Lệnh Sử một tháng  đến Nam Dương hướng dẫn trồng bông là đại nhi tử của Tuệ Cung nhân,  đương nhiên  Tuệ Cung nhân đến đây vì nhi tử. Ta cho rằng tin tức Chưởng Miên Lệnh Sử đại nhân mất tích qua mấy ngày nữa mới truyền đến Hồ Châu,  nghĩ tới  qua lũ lụt một ngày mà Tuệ Cung nhân  đến đây…”
“Ngươi  cái gì?” Trình Loan Loan biến sắc: “Nhi tử của  mất tích?”
Lữ tri phủ   thể gạt  nên bẩm báo rõ ràng: “Chiều hôm  Lệnh sử đại mang   đến một nông trang thuộc Thanh Châu của Nam Dương xem bông nảy mầm, đường  khá xa nên  thể trở về thành trong ngày,  nghĩ tới sáng ngày hôm   phát sinh lũ lớn… Mực nước sông trong huyện Khánh Vân, quét qua thôn Hòe Hoa, nơi Lệnh sử đại nhân đang ở chính là thôn Hòe Hoa…”
Ngực Trình Loan Loan phát đau.
Từ lúc Triệu Nhị Cẩu mang tin tức về thì trong lòng nàng luôn  một dự cảm  nên mới kiên trì tới đây.
Không nghĩ tới Đại Sơn thật sự  xảy  chuyện.
Nàng hít sâu một  hỏi: “Thôn Hòe Hoa hiện tại là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất ?”
Lữ tri phủ gật đầu: “Buổi chiều hôm qua  khi thế nước yếu ,  cũng  phái  đến thôn Hòe Hoa, cố hết sức để cứu , Tuệ Cung nhân một đường lăn lộn tới đây, nên nghỉ ngơi , chúng  ở đây chờ tin tức.”