Nạn lũ lụt ở thành Nam Dương dần chuyển biến .
 dân tị nạn quanh cổng thành càng ngày càng nhiều.
Tri phủ Nam Dương Lữ đại nhân sắp xếp lều phát cháo ở cổng thành, một ngày hai bữa cháo loãng, còn sắp xếp lang trung đại phu xem bệnh cho lão bách tính.
Tất cả  trông  vẻ quy củ nề nếp.
 Lữ đại nhân  gấp đến mức  nhiệt cả miệng,  đại khái  ba năm ngày   ngủ .
Người phía  nhao nhao tới bẩm báo.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đại nhân, kho lương thực Nam Dương chỉ còn  hai ngàn cân lương thực cuối cùng, nhiều nhất chỉ  thể chống đỡ  ba ngày!”
“Đại nhân, dược liệu trong thành  cạn kiệt,  nhiều  cầm đơn thuốc đến nhưng  lấy  thuốc…”
“Đại nhân,  đến huyện Khánh An tìm kiếm Tuệ Cung Nhân  trở về, vẫn  tìm thấy tung tích của Tuệ Cung Nhân…”
“Đại nhân, tiếp theo nên   đây…”
Lữ đại nhân gấp đến mức xoay mòng mòng.
Tình hình ở Nam Dương  bẩm báo lên triều đình, nhưng từ triều đình đến Nam Dương,  ngựa nhanh nhất cả  cả về ít nhất là hơn mười ngày, cho dù triều đình một lời   liền đưa lương thực cứu tế đến, đó cũng là chuyện của nửa tháng  , nước xa  cứu  lửa gần…
Mà tri phủ của mấy thành trì gần đây đều  lượt báo  rằng lương thực trong kho  còn  nhiều, chỉ đưa tới một ngàn cân, căn bản  đủ dùng.
Lương thực  đủ, dược liệu cạn kiệt, Tuệ Cung Nhân còn biệt vô âm tín…
“Hơn một vạn dân tị nạn, hai ngàn cân lương thực…” Lữ đại nhân thở dài một tiếng, “Ba ngày  lương thực trong thành cũng cạn kiệt, những dân tị nạn  nếu như biến thành lưu dân chạy khắp nơi, tri phủ  đây cũng   đến cùng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1271.html.]
Sư gia ở bên cạnh hiến kế: “Chi bằng như  , trong cháo bỏ một chút hạt cát,   những  vô cùng đói thì sẽ  đến ăn cháo, như     thể tiết kiệm một chút lương thực …”
“Cho dù cách  thực sự hữu dụng, nhưng   thể tiết kiệm  bao nhiêu?” Lữ đại nhân lắc đầu, “Chuẩn  bút mực giấy nghiên,   thêm một bức thư cho Tuần phủ đại nhân, thỉnh cầu Tuần phủ đại nhân  lệnh cho thành trì lân cận mở kho phát lương thực… Còn nữa, bắt buộc  phái thêm   tìm kiếm tung tích của Tuệ Cung Nhân…”
Tuệ Cung Nhân là nữ quan đầu tiên của triều Đại Vũ, vì triều Đại Vũ mà lập công vô , nếu c.h.ế.t ở thành Nam Dương của  thì   c.h.ế.t vạn  cũng khó mà chuộc tội.
Chính  lúc , một nha sai vội vàng   bẩm báo: “Đại nhân, bến tàu thành Nam Dương đột nhiên  năm chiếc thuyền lớn  tới, là từ Hồ Châu tới…”
Lữ đại nhân  phắt lên: “Mau  xem xem.”
Thành Hồ Châu và Nam Dương cách  một kênh đào khá dài,   về về ít nhất  một ngày một đêm, hơn nữa Hồ Châu và Nam Dương   thuộc về cùng một tỉnh,  nên,   từng cầu trợ giúp từ Hồ Châu.
 bây giờ,  năm chiếc thuyền lớn từ Hồ Châu đến đây.
Trong thời điểm mấu chốt như thế , khi   đều  bỏ chạy, nhiều thuyền từ Hồ Châu như , nhất định là vận chuyển lương thực.
Lữ đại nhân trong lòng đầy kích động dẫn theo   cổng thành, lao tới bến tàu thành Nam Dương.
Trên bến tàu, năm chiếc thuyền lớn uy phong lẫm liệt,  lá cờ  chữ “Tào”, đây là thương thuyền của Tào gia huyện Hà Khẩu.
Triệu Nhị Cẩu  ở mũi thuyền, thấy Lữ đại nhân  tới, lập tức xuống thuyền, chắp tay : “Thảo dân Triệu Cảnh Thành tham kiến Tri phủ đại nhân.”
Lữ đại nhân vội vàng đỡ  dậy: “Triệu Cảnh Thành… ngươi là nhi tử của Tuệ Cung Nhân?”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Ba ngày , nương  đặt chân đến thành Nam Dương để tìm kiếm tung tích đại ca ,  ghi nhớ mệnh lệnh của nương ,  về Hồ Châu điều động lương thực, trong đó hai chiếc thuyền là quyên tặng cho Tri phủ đại nhân Hồ Châu, ba chiếc còn  là dùng danh nghĩa Tuệ Cung Nhân của nương  để điều động mua, tổng cộng là hai mươi vạn cân và một vạn cân dược liệu  liên quan, hiện tại lương thực dược liệu đều  chuyển đến ,   nương …”
“Tuệ Cung Nhân nàng …”
Lữ tri phủ vẻ mặt áy náy.
Hắn  ngờ tới,  khi Tuệ Cung Nhân  tìm kiếm nhi tử,  sắp xếp một nhi tử khác  điều động lương thực.
Hai mươi vạn cân lương thực, đây   là một con  nhỏ,  lương thực, còn  dược liệu, những dân tị nạn  liền  cứu …