Tiết Mỹ Thực kỳ thứ hai 2
Bách tính bản địa của trấn Đại Hà  khi trải qua núi  biển   ,   cũng coi như là   kinh nghiệm, dường như   nhà nhà đều  ngoài bày gian hàng.
Bởi vì dòng    cực lớn, dường như bất luận bày cái gì  bán, trong nháy mắt đều  thể bán hết sạch.
Đoàn  Hà lão ở cửa trấn Đại Hà xuống xe ngựa,  bộ  trong,  khi giao phí đầu  thì tiến  trấn Đại Hà, mắt  nơi nào cũng  là .
“Nhiều  như , so với chợ sáng của thành Dương Châu còn phồn hoa hơn.”
“Thành Dương Châu chúng  là ngày ngày đều phồn hoa, trấn Đại Hà  cũng chỉ  tiết mỹ thực mới thu hút nhiều  đến tới .”
“Một nơi  từ thôn  đổi thành trấn  thể thu hút nhiều  tới đến , đủ để chứng minh Tuệ Cung Nhân   bản lĩnh…”
Một đoàn  trò chuyện, cùng với dòng  di chuyển tới quảng trường bên .
Bỗng nhiên, đám  náo động lên.
“Nhanh lên, ngao tôm bên   lò , đến   !”
“Ta hình như ngửi thấy mùi thơm , thật thơm quá nương  ơi, mau qua đó , đến muộn   đợi nồi tiếp theo.”
“Ai, đừng vội đừng vội, giày của  đều  giẫm rơi mất !”
“...”
Vô  bách tính như  cần mạng đùn đẩy chen lấn, Hà lão nào  chen lấn nổi với những  , liền vội vàng  ở bên cạnh tránh nhường.
“Hà lão, chúng  là  thưởng thức ngao tôm  là đến đại hội chiêu thương?” Một nam nhân trẻ tuổi l.i.ế.m môi hỏi, “Đại hội chiêu thương còn nửa canh giờ nữa mới bắt đầu,  là…”
Một  khác lập tức phụ họa: “Đến cũng đến ,  ăn thì uổng công lắm.”
Hai ngày , Tuệ Cung Nhân mời ăn ngao tôm, mỗi  bọn họ chỉ  chia  hai ba con, căn bản  ăn đủ vị,  ngửi thấy mùi hương , con sâu thèm ăn đều  câu dẫn  ngoài hết, đại hội chiêu thương cũng buộc  đẩy lùi  phía .
Hà lão gật đầu: “Được,  thì  xem xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1304.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
 bọn họ đến muộn một bước, đợi đến khi  quảng trường thì chỉ  thấy tiếng hô của Triệu Đại Sơn: “Ngao tôm nồi thứ nhất  bán hết, nồi tiếp theo còn  đợi một khắc, mời các vị kiên nhẫn chờ đợi.”
Cùng lúc ,  quảng trường vang lên tiếng hô hào khác.
“Thạch băng thạch băng, thạch băng  ngon!”
“Nước hoa sen, nước hoa sen, tám văn tiền một cốc,  ngọt  lấy tiền.”
“Khoai tây cay, nếm thử miễn phí!”
“Cà chua ngào đường miễn phí, đến   !”
“Trứng bắc thảo miễn phí, mau mau đến nếm thử…”
Các loại tiếng hô hoan liên tiếp,  đồ nếm thử miễn phí, cũng  đồ mua trả phí, những đồ ăn  đều là những thứ mà thành Dương Châu  .
Đoàn  Hà lão một đường , một đường ăn, mỗi một loại đồ ăn vặt đều mang đến cho bọn họ cảm giác hưởng thụ lên một tầm cao mới về mặt vị giác.
Ban đầu, bọn họ chỉ  việc  ăn ngao tôm,  khi đến đây một chuyến,  sinh  đủ các loại ý tưởng.
Thời gian đại hội chiêu thương  nhanh  tới, đoàn  Hà lão chỉ đành từ bỏ mỹ thực,  tới cửa hàng ở lầu tầng ba, nơi tổ chức đại hội chiêu thương.
Lúc , đa  thương nhân đều  đến đầy đủ, ở lầu hai lầu ba cửa hàng liền  thể  thấy cảnh tượng đường phố mỹ thực sầm uất xa hoa, còn  thể  thấy dòng  ở phía xa xa  ngừng xô đến.
“Nghe  kỳ thứ nhất  năm vạn  đến,  , e là sẽ phá mười vạn.”
“Nếu kênh đào khai thông,  đến tiết mỹ thực chỉ  thể nhiều hơn, trấn Đại Hà   nhất định sẽ trở thành  nhất trấn Hồ Châu.”
“Tầm   của ngươi nhỏ ,  cảm thấy trấn Đại Hà sẽ trở thành  nhất trấn tỉnh Vân.”
“Nói  chừng một ngày nào đó, sẽ sánh vai với thành Dương Châu chúng  đấy.”
Hà lão vuốt bộ râu chen lời  giữa cuộc trò chuyện của đám .
Thương nhân và thương nhân  chuyện, chính là  ngóng thăm dò ý đồ của đối phương khi đến đây, kết quả phát hiện, dường như tất cả   đều là vì ngao tôm mà đến.
Bởi vì hội chiêu thương  , thương nhân Hồ Châu   cho phép tham gia, ở đây về cơ bản đều là những  đến từ những nơi cách xa ngàn dặm, mỗi  đều tràn đầy khí thế, đối với thứ mà bản  mong  đều quyết tâm  giành lấy .
Thần sắc Hà lão  chút nghiêm trọng, xem  hội chiêu thương    đánh một trận ác liệt.