Đích  tìm đến trị bệnh 1
Vân Mộng Hạ Vũ
Thương hội Dương Châu tọa lạc ở trong con hẻm phía  phố xá hồn hoa nhất.
Trình Loan Loan  theo Hà lão gia tử đến thương hội, lập tức   sắp xếp cho nàng một viện ở tạm, Hà lão để nàng nghỉ ngơi một lúc xong liền bàn chính sự.
Nàng một đường bôn ba đến nơi , chính là vì tốc chiến tốc thắng, nào  tâm tư nghỉ ngơi nữa.
Thế là, Hà lão gia tử chỉ đành nhanh chóng gọi quản gia  trướng phụ trách chuyện  đến hồi báo.
“Bảy tám ngày gần đây, tình hình của những  trúng độc đều  chuyển biến  nhưng cũng  chuyển biến ,  bộ dựa  lang trung kê đơn thuốc điều trị. Tiểu nhân  chủ tìm lang trung  tổ tiên là ngự y đến bắt mạch, lang trung đó cũng  là trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, nhưng độc tính  lớn, vì  cũng  lo lắng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng độc dược  hại , sẽ từng chút từng chút ăn mòn lục phủ ngũ tạng,  trúng độc dần dần sẽ biến thành một phế nhân…”
Trình Loan Loan  xem qua tư liệu về phương diện  nên   rõ độc tính của thạch tín,   tính tự chữa lành, bắt buộc   dược vật trợ giúp bài tiết độc tố, nếu  sẽ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với cơ thể.
Nàng chậm rãi : “Sau khi phân chia những  trúng độc thành Dương Châu dựa theo độ nặng nhẹ của bệnh tình thành ba nhóm, đem  liệu cụ thể hồi báo  cho .”
Quản gia  gật đầu, lập tức cầm cuốn sổ nhỏ lật xem, một lúc  liền  tới : “Những  trúng độc tổng cộng  một trăm mười ba ,   nhẹ thì đau bụng tiêu chảy  tám mươi năm ,   mức trung bình thì thổ huyết, tổng cộng hai mươi mốt ,   nặng  nhiệt cực thấp,   giường  dậy nổi, thỉnh thoảng thấy ý thức mơ hồ, tổng bảy … tiểu nhân tổng kết một chút,  ăn tôm càng càng nhiều, triệu trứng  càng hung hiểm.”
Trình Loan Loan  dậy: “Vậy thì  đến nhà  trúng độc nghiêm trọng nhất một chuyến.”
Hà lão gia tử vội : “Tuệ Thục Nhân  đến thành Dương Châu, vẫn là nên nghỉ ngơi thêm một đêm  xử lý chuyện …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1359.html.]
Triệu Nhị Cẩu cũng mở miệng  theo: “Nương,  nghỉ ngơi , con    một chuyến .”
“Ta nghỉ ngơi thêm một ngày, bọn họ liền nhiều thêm một phần nguy hiểm, mạng  là chuyện quan trọng,  thể chậm trễ.” Trình Loan Loan chỉnh lý cổ y phục  chút nếp nhăn, “Đi thôi,   dẫn đường.”
Hà quản gia ở phía  dẫn đường, sắp xếp xe ngựa khiêm tốn, một đoàn    xe ngựa  đến khu dân cư yên tĩnh ở thành Dương Châu.
Những  sống ở đây đều là một vài phú hộ, đại trạch viện bốn năm tiến, cửa lớn   vẻ khiêm tốn, nhưng cũng  thể   vẻ xa hoa tinh xảo của từng chi tiết.
Hà quản gia  lên  gõ cửa.
Cửa mở  một khe nhỏ,  mở cửa   thấy Hà quản gia đến liền lập tức nhảy  ngoài, mở miệng chửi ầm lên: “Ngươi ngày ngày đến  cái gì, là  thấy lão gia nhà chúng  c.h.ế.t   , nếu lão gia chúng  thực sự c.h.ế.t , Hà gia các ngươi cũng gánh vác  nổi …”
Hà quản gia  mắng đến  còn mặt mũi, vì để tìm hiểu bệnh tình của  trúng độc,  ngày ngày đều tìm đến, ngày ngày đều  mắng,   mắng thành quen .
Hà lão gia tử   nổi nữa,  lên : “Lão gia các ngươi bây giờ thế nào ,  thể để chúng    thăm hỏi ?”
“Ô, đây   là Hà lão  ?” Người canh giữ cửa  khẩy , “Sau khi xảy  chuyện Hà lão  liền chạy trốn khỏi thành Dương Châu,  ngờ rằng còn dám trở , chuyện  chúng   báo lên quan phủ, quan phủ nhất định sẽ đòi  công đạo cho lão gia của chúng ! Còn nữa, lão gia chúng   chết,  cần Hà lão  giả mù sa mưa tới thăm hỏi, mời về cho!”
Hắn    , chuẩn  đóng cửa lớn.
Trình Loan Loan bước lên , lạnh giọng mở miệng: “Ta là Tuệ Thục Nhân của trấn Đại Hà,   lão gia nhà các ngươi  gặp  ?”
Người canh cửa  sửng sốt một lúc, ánh mắt dò xét Trình Loan Loan từ  xuống  tựa như là đang xác định  phận của nàng.
Trình Loan Loan cũng   lãng phí thời gian  những chuyện  cần thiết, đưa lệnh bài dắt ở eo : “Ngươi  từng thấy qua việc đời thì  thể  , nghĩ đến lão gia của các ngươi sẽ  đây là vật gì.”