Mọi  sợ tới mức đồng loạt lùi về .
“Là sói!”
“Sao ở đây   sói chứ?”
“Tần Vương  phái  dọn dẹp khu săn b.ắ.n ư?”
Không chỉ  , mà ngay cả ngựa quý cũng  dọa sợ bồn chồn bất an.
Con ngựa   Vinh Khánh  dọa sợ tới mức chạy loạn khắp nơi, Vinh Khánh   vững, suýt nữa thì ngã từ  lưng ngựa xuống, may mà  thị nữ phản ứng nhanh, đỡ lấy nàng .
Cái đống màu xám  quả thực là một con sói hoang.
Nó lao tới với tốc độ ánh sáng, lúc sắp đến, nó thả chậm tốc độ ,  đó vọt tới  mặt Trình Loan Loan.
“Tuệ Thục nhân, cẩn thận!” Một phu nhân hoảng hốt hét thất thanh: “Người , mau tới đây!”
Các phu nhân thiên kim sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Các nàng đến đây là để săn thú, chứ   để trở thành đồ ăn của động vật hoang dã.
Vinh Khánh  thị nữ đỡ lấy lùi về  hai bước, nàng  lạnh lùng   cách con sói  tiến đến Trình Loan Loan ngày càng gần, khóe môi hiện lên một tia thâm độc  dễ phát hiện.
 mà.
 lúc ,  xảy  chuyện khiến    trợn mắt há hốc mồm.
Con sói  thế mà  khuỵu hai chi  xuống, cơ thể cúi rạp xuống đất, cọ tới cọ lui  đùi Trình Loan Loan.
Đấy   là một con sói, rõ ràng giống y như chó mà!
Hơn nữa còn là giống chó  ngoan ngoãn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc nãy khi con sói  lao đến, quả thực Trình Loan Loan   dọa sợ.
 mà tiểu tử  đột nhiên cọ cẳng chân nàng, cảm giác quen thuộc   trở , đây là   của Tiểu Điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1433.html.]
Chẳng qua hơn một năm  gặp, tiểu tử   cao lớn cường tráng, dáng vẻ    đổi, cho nên căn bản nàng  nhận  .
 mà động tác nịnh nọt  chỉ  gia đình Tiểu Điểm mới  — đây là  nàng đút thịt khô.
Hôm nay nàng mặc đồ cưỡi ngựa,   tay áo rộng che chắn nên thật sự   cách nào đút đồ ăn cho sói  mặt  , đành  xoa xoa đầu nó trấn an .
Con sói  vất vả lắm mới ngửi thấy mùi hương quen thuộc,   thể dễ dàng từ bỏ ý đồ cho , nó dứt khoát dùng hết cả tứ chi, ôm lấy đùi Trình Loan Loan, trong miệng còn  ngừng kêu “Ấu ấu ấu”.
“Là Hôi Hôi!” Yên Hồng vui mừng: “Không ngờ Hôi Hôi lớn  …”
“Bây giờ nó   tên Hôi Hôi nữa, mà tên là Việt Ảnh.” Không  từ khi nào Tần Vương  cưỡi con ngựa cao to đến, hừ một tiếng : “Bổn vương cung phụng nó ăn ngon uống , mà nó còn  thèm  bổn vương lấy một cái, đúng là đồ   lương tâm.”
Hội săn b.ắ.n hôm nay,  cố ý mặt dày  tìm hoàng  mượn Việt Ảnh, chính là vì  cho Việt Ảnh dọa sợ con mồi trong rừng cây, để    đầu.
Kết quả là   mới dắt Việt Ảnh xuống xe, tiểu tử    ngừng ngửi ngửi ngửi  lập tức chạy mất tăm, thì  là còn nhớ chủ cũ.
Người vây xem đều kinh ngạc vô cùng, thì  đây là con sói Minh công công từ trấn Đại Hà mang về tặng cho Hoàng thượng.
Bọn họ  sớm   đến Việt Ảnh, nhưng  từng gặp qua, bởi vì  khi  kinh, Việt Ảnh vẫn luôn ở  núi của hoàng gia, bọn họ   cơ hội  gặp.
Nay  gặp nó liền  khỏi tấm tắc kêu lạ, thì  sói hoang thật sự  thể  thiết với con .
Nhìn dáng vẻ của con sói hoang , giống như một con mèo con,    mà thèm thuồng  tiến đến sờ một phen.
“Thì  đây là Việt Ảnh của hoàng .” Vinh Khánh quận chúa đột nhiên lên tiếng: “Xem , Việt Ảnh với Tuệ Thục nhân  quen thuộc nha, nếu thế thì    Tuệ Thục nhân còn tùy ý để cho Việt Ảnh dọa sợ chúng  chứ?”
Thị nữ phía  nàng  nhỏ giọng : “Quận chúa suýt nữa ngã từ  ngựa xuống, đều tại Tuệ Thục nhân  chịu gọi Việt Ảnh sớm…”
Tần Vương lười biếng móc lỗ tai: “Ngươi mới  gì cơ?”
Thị nữ liếc  chủ tử nhà  một cái,  mới cả gan tiến lên, quỳ xuống : “Nô tỳ  Tuệ Thục nhân với Việt Ảnh quen thuộc như , thì  gọi Việt Ảnh  sớm chút, nếu  quận chúa ngã xuống đất xảy  chuyện, Thái Hậu nương nương chắc chắn sẽ đau lòng…”
“Người !” Tần Vương lạnh giọng : “Vả miệng!”
Vinh Khánh sửng sốt, nhanh chóng    thị nữ: “Lục ca,   gì ?”
Đánh thị nữ của nàng   mặt  , chẳng khác nào vả  mặt nàng , lục ca  điên  hả?