Bị bắt cóc 2
Đang nghĩ ngợi, kiếm trong tay Nguyễn Minh Châu  đánh bay, nàng một đánh bốn, căn bản đánh  , một thanh trường đao kề bên cổ của nàng.
Nguyễn Minh Châu   có thể dễ dàng bó tay chịu trói, tìm đúng cơ hội phản công  nữa,  áo đen từ  ngựa nhảy xuống, khuỷu tay mạnh bạo nhắm   cổ của nàng , nàng   kịp kêu lên, trực tiếp ngã  phía .
Trình Loan Loan vội vàng đỡ lấy nàng , nàng ngước mắt lên, lộ  vẻ sợ hãi: “Các , các  là ai, rốt cuộc   gì...”
Hắc y nhân từng bước tới gần nàng.
Sau đó giơ khuỷu tay lên, đánh vào  cổ của nàng.
Không đợi khuỷu tay  tới gần nàng, nàng  sợ mặt ́i nhợt, hai mắt trợn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hắc y nhân  lạnh một tiếng, “Người  nói Tuệ Thục nhân  kém gì đấng nam nhi,  nghĩ tới cũng chỉ là một con chuột nhắt, chỉ vậy mà bị dọa bất tỉnh, cũng chẳng khác gì phụ nhân bình thường, dẫn !”
Hắc y nhân khác nhảy xuống ngựa, khiêng Trình Loan Loan và Nguyễn Minh Châu lên, đặt ngang  lưng ngựa, thúc ngựa chạy như bay.
Trình Loan Loan giả vờ ngất xỉu,  ngang  lưng ngựa, một đường xóc nảy, thiếu chút nữa khiến nàng thật sự ngất xỉu, trong  dày nàng dời non lấp biển, nàng liều mạng nhịn xuống, cuối cùng mới  lộ  dấu vết.
Cũng   ngựa chạy bao lâu, tốc độ rốt cụộc cũng chậm .
Nàng và Nguyễn Minh Châu  ôm xuống ngựa, trực tiếp   khiêng  vai, mắt nàng  mở  một chút, cuối cùng cũng thấy rõ đây là nơi nào.
Vậy mà  là núi phía tây của Lâm Khê.
Hắc y nhân mang bọn họ tới đây  gì?
Vân Mộng Hạ Vũ
Giết  diệt khẩu?
Hủy thi diệt tích?
   nàng  sợ, vì nàng  át chủ bài, dù thế nào cũng sẽ  để  c.h.ế.t ở chỗ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1448.html.]
Lúc  tới núi phía tây, trong lòng nàng nhất thời nảy  một kế hoạch...
Hắc y nhân mang Trình Loan Loan và Nguyễn Minh Châu  thẳng  trong núi sâu.
Nơi  tuyết bay đầy trời,  núi tất cả đều là tuyết, một bước sâu một bước cạn,  cũng  nhanh, đến khi sắc trời sẩm tối rốt cục cũng đến  đỉnh núi.
Mũi Trình Loan Loan ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, nàng lặng lẽ mở mắt, thế mà thấy  vườn mai.
Đỉnh núi phía tây   mà  nở đầy hoa mai, hồng mai và tuyết trắng hợp  càng tăng thêm tô điểm cho , ở trong trời tuyết lớn tung bay rất là đẹp.
Lúc nàng đang thưởng thức, bỗng nhiên bị hắc y nhân ném mạnh xuống đất.
“Ở đây.” Hắc y nhân vỗ vỗ tay, “Ngủ một đêm trong tuyết, ngày hôm  là  thể tới nhặt xác.”
“Chết trong rừng mai ngày tuyết lớn, cách c.h.ế.t   , đã cho các nàng đủ thể diện, quận chúa thật sự quá thiện tâm.”
“Vườn mai  rộng cỡ mười dặm, cho dù các nàng nửa đêm tỉnh dậy cũng    , chúng  ở  chân núi chờ tin tức,  thôi.”
“…”
Bốn tên hắc y nhân xoay  rời .
Tuyết rơi lớn  nhanh che khuất  ảnh của bọn họ, cũng  nhanh che  dấu chân nông  mặt đất.
Trình Loan Loan chậm rãi mở mắt, đang định đánh thức Nguyễn Minh Châu thì thấy nha đầu  mở to mắt, chắc là  sớm tỉnh , cho nên nha đầu  cũng giả ngất...
“Tuệ Thục Nhân, ngài   chứ?” Nguyễn Minh Châu lấy  tinh thần, đỡ Trình Loan Loan dậy, “Ở đây lạnh quá, chúng   nhanh chóng rời .”
Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng: “Không  bọn họ   ở  chân núi chờ tin tức ,  cách khác, cho dù chúng   thể   khỏi rừng mai cũng sẽ  rơi  tay bọn họ.”
Nguyễn Minh Châu siết chặt nắm đấm: “Ta còn   bọn họ nhắc tới quận chúa,  bộ triều Đại Vũ cũng chỉ  một vị Vinh Khánh quận chúa, nhưng mà, Vinh Khánh quận chúa vẫn  bạn bên  Thái hậu,  tùng nhúng tay  chuyện tranh đấu ở kinh thành, vì  nàng   phái  xuống tay với , Nguyễn gia chúng  đắc tội nàng  từ khi nào?”
Trình Loan Loan  nàng : “Ngươi  nghĩ tới Vinh Khánh quận chúa  động thủ với , mà ngươi chỉ là   làm liên lụy?”
Nguyễn Minh Châu là một  thông minh, lập tức nghĩ đến chuyến  Lâm Khê vào nửa tháng , chứng cứ điều tra  rõ ràng  liên quan đến Vinh Khánh quận chúa, nhưng  đó thì  tra xét  gì... Nếu  đó thật sự là Vinh Khánh quận chúa động thủ, như  Vinh Khánh quận chúa  động thủ một  nữa cũng  thể hiểu , nhưng vì  Vinh Khánh quận chúa   tay tàn nhẫn với Tuệ Thục nhân như ?