“Nói xằng  bậy!”
Quốc sư biến sắc, mặc kệ Tần vương ở đây, trực tiếp bắt đầu động thủ.
Ông  xuất  đạo sĩ, dĩ nhiên  chút võ thuật, giơ kiếm gỗ đào lên đ.â.m tới.
Tần vương rút bội kiếm mang theo bên   chắn một đòn .
Triệu Tam Ngưu cũng nhanh chóng  tới, nhưng  nhập cung tham dự yến tiệc,  mang theo vũ khí, chỉ  thể tay trần nắm quyền vờn đấu với quốc sư.
“Dừng tay hết.”
Giọng  ẩn giận của Hoàng đế vang lên, ngay  đó là đồ dùng ăn uống đập  mặt đất phát  tiếng vang giòn tan.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người  trướng đều quỳ xuống hết, bao gồm Trình Loan Loan.
Hoàng hậu trấn an ấn mu bàn tay của Hoàng đế, nhẹ giọng : “Lời Tuệ phu nhân  mới  là ý gì?”
Trình Loan Loan ngẩng đầu, rũ mắt : “Quốc sư dùng quỷ hỏa để vấy bẩn thần phụ là sát tinh, thần phụ  chứng minh quỷ hỏa   vật huyền học,  chứng tỏ  vấn đề gì, nhưng quốc sư  còn  đẩy thần phụ  chỗ chết. Tối nay là  đầu tiên thần phụ gặp mặt quốc sư, thần phụ nghĩ kiểu gì cũng  hiểu vì  quốc sư   như …Cho tới khi thần phụ chính mắt  thấy quốc sư và Vinh Khánh quận chúa đối mắt với …”
“Ta  !” Vinh Khánh quận chúa cắt ngang lời của Trình Loan Loan, tỏ vẻ oan uổng, ủy khuất cùng cực: “Một quận chúa nhỏ bé như ,  thể sai khiến  quốc sư đại nhân,  một  quyền thế   tiền tài, vì  quốc sư đại nhân   việc cho ? Tuệ phu nhân,     đắc tội với phu nhân khi nào, khiến phu nhân hết   tới  khác nhắm  …”
Trình Loan Loan  nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1497.html.]
Nếu nàng  tìm  âm thầm điều tra Vinh Khánh, sợ là cũng sẽ  lời   gạt mất.
Dù  thì quốc sư là nhất phẩm, mà một quận chúa   huyết thống,  là gì cả, đại quan nhất phẩm dựa     việc cho quận chúa chứ?
Hơn nữa là  việc nguy hiểm lớn như , bất cẩn một chút sẽ rơi đầu…
Trình Loan Loan ngẩng đầu,  Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu với nàng, lúc  nàng mới bắt đầu , vì những chuyện riêng  của Vinh Khánh là hoàng hậu tra .
“Năm nay quốc sư năm mươi tuổi,  gối  một nhi tử ngoài ba mươi, chắc hẳn văn võ cả triều    nào từng gặp nhi tử của quốc sư nhỉ, nhưng Vinh Khánh quận chúa của chúng  và nhi tử của quốc sư  là bằng hữu   thiết.” Trình Loan Loan rành mạch : “Tuy nhi tử của quốc sư  ba mươi, nhưng  chuyện  việc  khác gì một hài tử ba tuổi…”
Nói tới đây, nàng  quốc sư một cái.
Quốc sư quỳ  đất, tay siết chặt kiếm gỗ đào,  mu bàn tay nổi gân xanh,  nhẫn nhịn  dám  gì cả.
“Nghe , cứ cách ba bốn ngày, Vinh Khánh quận chúa sẽ đến điện quốc sư ở một buổi chiều,   đều cho rằng Vinh Khánh quận chúa là vì cầu phúc cho thái hậu nương nương, thực  là chơi cùng nhi tử của quốc sư.” Trình Loan Loan tiếp tục : “Nhi tử của quốc sư  thích Vinh Khánh quận chúa, quốc sư chỉ  một nhi tử như , dĩ nhiên yêu thương hết mực, quốc sư phát hiện Vinh Khánh quận chúa  chê bai nhi tử  là một kẻ ngốc, thế là  để Vinh Khánh quận chúa thành nhi tức của …Từ  khi  quốc sư  ý nghĩ , Vinh Khánh quận chúa cũng  tới điện quốc sư nữa, cho tới mấy hôm , Vinh Khánh quận chúa  ở ba canh giờ trong điện quốc sư…”
Nàng  khẽ : “Vì , thần phụ  một suy đoán to gan,  lẽ là Vinh Khánh quận chúa đồng ý gả cho nhi tử ngốc của quốc sư cho nên quốc sư mới nguyện ý bí quá hóa liều,  việc cho quận chúa,   thần phụ   đúng ?”
Mọi   từng   chuyện , lập tức xôn xao.
“Nhi tử của quốc sư  là một kẻ ngốc?”
“Trước đây  còn   quốc sư định để nhi tử duy nhất  kế thừa y bát của , một kẻ ngốc  quốc sư kiểu gì?”
“Quốc sư luôn giấu giếm nhi tử  để ai gặp, hóa  là sợ    nhi tử của  là kẻ ngốc.”
“Quốc sư  sinh  một kẻ ngốc…”