Triệu Đại Sơn đ.ấ.m lên vai  một cái: “Hơn ba năm  gặp,   cao hơn  đại ca  .”
“Bây giờ Tam Ngưu của chúng  là võ quan .” Triệu Nhị Cẩu cố ý ung dung : “Là  thứ ba  quan trong nhà chúng , a gia a nãi nên vui mừng, đợi lát nữa uống thêm vài ly.”
Triệu Tứ Đản nghiêm túc sửa : “Người đầu tiên  quan là nương,  thứ hai là cha,  thứ ba là đại ca, tam ca là  thứ tư.”
“Không ngờ, Triệu gia  cũng thành đại gia tộc .” Triệu lão đầu tử cảm thán : “Một nhà  nhiều quan viên như , đúng là tổ tiên thắp cao hương cầu nguyện.”
Tôn thị ho khan : “Người thứ năm  quan dĩ nhiên là Tứ Đản,  thứ sáu , chính là Hiên Hiên nhà chúng  .”
Đông Hoa lè lưỡi: “Nếu Hiên Hiên thật sự  thể thi đỗ  quan, con gọi   một tiếng cha.”
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt, con  bậy cái gì !” Triệu Hữu Tài trừng nàng một cái: “Cha con còn sống sờ sờ  ở đây, con gọi loạn ai  cha.”
Tôn thị nghiêm mặt : “Nha đầu   năng  suy nghĩ, cứ ăn  lung tung, cha hài tử, hôm nay   đánh nó một trận, nếu  sẽ gây  chuyện ở kinh thành cho  đó.”
“Con sai ,  dám nữa !” Đông Hoa chạy loạn khắp viện: “Đại bá nương, mau cứu cháu, a nãi, cha cháu  đánh c.h.ế.t cháu, a nãi sắp mất  một tôn nữ …”
Triệu Nguyệt Châu và Triệu Minh Hiên, còn  Triệu Mặc Thần cũng ngươi đuổi  chạy.
Trong viện cực kỳ náo nhiệt.
Mặt của Trình Loan Loan cũng nhuốm lên ý .
Tề bà tử sai  đến tửu lâu bưng các món ăn thượng hạng về, bày ba bốn bàn, đại gia đình đều  xuống ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1532.html.]
Lần , Trình Phóng cũng theo tới, nàng  : “Chắc  lâu phu nhân  ăn mỹ thực của trấn Đại Hà ,   bếp nấu vài món ăn nhanh bưng lên.”
Xuân Hoa lập tức  dậy  phụ cùng.
Họ từ trấn Đại Hà  mang  nhiều nguyên liệu nấu ăn tới, đồ đều sẵn , rửa một chút, cắt , trực tiếp bỏ  nồi là xong.
Một món ngó sen chiên dầu, ngó sen xào, nấm dại… đều là món ăn nhà nông chính hiệu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Phóng còn dùng một mớ rau khô mang tới nấu một nồi viên bưng lên.
Nàng bưng viên lên bàn, đặt  mặt Hạ Tiêu: “Chắc Hạ sư phụ   lâu  ăn món  , nấu bằng rau khô  ngon như rau tươi, nhưng cũng , Hạ sư phụ nếm thử xem.”
Hạ Tiêu đột nhiên nhớ tới ba bốn năm , khi nữ hài  theo  học võ, mỗi ngày đều sẽ mang vài viên rau  ,  một  còn cho  một viên nếm thử,  cảm thấy mùi vị  ngon,  đó nữ hài  thường xuyên mau viên rau cho .
Hắn cầm một viên lên, cắn một miếng, nếm  mùi vị của thôn Đại Hà, khoảnh khắc , linh hồn tựa như  về nơi  đến nhất.
Hắn gật đầu: “Giống hệt mùi vị trong tưởng tượng.”
Triệu lão thái thái cũng lấy một viên ăn: “Không thể  , tay nghề của Phóng nha đầu ngày càng , nấu ngon quá . Ta  Hạ sư phụ, ngài  một phát ba năm trời, ngài    trong thôn  ngài về cỡ nào…Căn nhà gạch sống mà ngài ở lúc , trong thôn bỏ tiền sửa  cho ngài ,   ngài thích uống  , Thiết Trụ còn chu đáo trồng mấy cây  nhài cho ngài…”
“Cây  nhài mọc  .” Đông Hoa nhét đồ ăn đến căng cả miệng, : “Chỉ là Đại Bạch bọn chúng cứ thích  trong viện phá hoại, cây  nhài mọc   lá , thật đáng tiếc.”
Hạ Tiêu cúi đầu, ép nước mắt trong mắt : “Chắc chắn  còn sẽ  về một chuyến nữa, cuối năm nay hoặc năm ,  khéo tới lúc đó   đều  nhận   nữa.”
“Sao  thể chứ?” Trình Phóng nhẹ giọng : “Những  từng theo Hạ sư phụ học võ, vĩnh viễn  sẽ quên Hạ sư phụ.”
Hạ Tiêu cắn một miếng viên nữa.
Hắn cũng như , vĩnh viễn sẽ  quên hai năm ở thôn Đại Hà đó.