Tiệc chúc mừng định ngày thứ ba kỳ thi đình.
Tuy Trình Loan Loan là kinh thành, nhưng ít quen, ví dụ Lâm gia, Chương gia, Nguyễn gia, đồng liêu của Hồng Lư Tự, đồng học của Tứ Đản, còn nhiều phu nhân triều quan từng gặp mặt, nếu mở tiệc lớn đãi khách, mời mời thì lắm, thế là nàng phát thư mời rộng rãi, tổ chức tiệc lớn.
Trời còn sáng, tất cả trong viện bận rộn, cho dù là mấy oa nhi như Tiểu Châu Châu cũng vội vã bận rộn xếp quả khô.
“Tuệ phu nhân, chúc mừng chúc mừng!”
“Chúng cũng tới ké hỉ khí của Tuệ phu nhân!”
“Tuệ phu nhân dạy hài tử thật khéo, dạy Trạng Nguyên lang đỗ Nguyên ba cấp mấy chục năm mới một !”
“Đợi lát nữa Tuệ phu nhân cho chúng dạy hài tử như thế nào.”
“…”
Khách tới từng tốp từng tốp, trong viện lập tức náo nhiệt.
Bởi vì khách mời cực kỳ nhiều, căn viện đầu tiên bộ là chỗ của khách nam, căn viện thứ hai là chỗ của nữ quyến, chỉ riêng khách chiếm một phần hai căn trạch viện lớn , nghĩ thôi cũng lượng khách bao nhiêu.
Nguyễn Minh Châu tới cùng Nguyễn phu nhân: “Loan Loan di, con tới !”
Thấy nàng vẫn mặc nam trang, Trình Loan Loan bất đắc dĩ : “Rượu chuẩn hôm nay là Trạng Nguyên Hồng mười tám năm, con đừng mất mặt.”
“Loan Loan di yên tâm, hôm nay con uống rượu.” Nguyễn Minh Châu hi hi : “Bên quân doanh cũng ít tới , con tới chuyện với họ, đây!”
Nàng hấp tấp chỗ của khách nam, hề cảm thấy gì.
Nguyễn phu nhân lắc đầu: “Nha đầu , thật là…”
Trình Loan Loan lên tiếng : “Nguyễn phu nhân đừng nghĩ chuyện nữa, đến hậu viện một lát .”
Ngô Tuệ Nương phụ trách dẫn khách nữ đến hậu viện, : “Nguyễn phu nhân, mời bên .”
“Nhị cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1559.html.]
Một giọng êm tai vang lên, là Tư Đồ Mạn tới, bên cạnh nàng là Trình Chiêu, phía là Trình gia.
Lần Trình Loan Loan tới kinh thành, qua với Trình gia, nàng sống ở đây nửa năm, Trình gia từng tới, đây là đầu tiên họ tới nhà.
Trình lão thái thái xách quà mừng trong tay, đặt lên tay của Tề bà tử, nhàn nhạt : “Chúc mừng nhi tử của ngươi đỗ Trạng Nguyên, cuối cùng Triệu gia các ngươi cũng một nhân tài!”
Đối với lão nhân gia bà mà , bản nương giỏi giang cũng tính là bản lĩnh, cho một sách mới coi là thật sự trở .
Chỉ là Tứ Đản thi hơn Chiêu nhi, trong lòng lão nhân gia bà khó chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan thể hiểu tâm lý vi diệu của Trình gia, nàng : “Oánh Oánh, dẫn khách .”
Tào Oánh Oánh đáp một tiếng, dẫn Trình gia .
Khách khứa tới liên tục, quà mừng chất cao, ngừng đưa khố phòng, bốn bề trong viện đều là tiếng chuyện.
Đợi thời gian tới, xác định sẽ còn ai tới nữa, Trình Loan Loan chuẩn về viện sắp xếp khai tiệc, lúc , một chiếc xe ngựa đơn giản xa hoa từ từ dừng ở cổng trạch viện.
Người đánh xe đó, Trình Loan Loan cực kỳ quen mắt, mấy mới phản ứng , vội vàng lên đón: “Minh công công tới đây?”
Minh công công mặc một phục trang của gã sai vặt, đội mũ bách tính màu đen, khác với cách ăn mặc đây, ông lớn: “Tụệ phu nhân đãi tiệc cả thành, lý nào chúng tới?”
Ánh mắt Trình Loan Loan lập tức quét về phía toa xe, chủ tử thể khiến Minh công công đánh xe, há chẳng là…
Nàng lập tức quỳ gối: “Hoàng thượng giá đáo, thần phụ đón tiếp chậm trễ, mong hoàng thượng thứ tội…”
“Tuệ phu nhân cần như .”
Rèm xe vén , hoàng thượng và hoàng hậu một một , giẫm ghế nhỏ xuống xe ngựa.
Hoàng đế và hoàng hậu cũng ăn mặc giống bách tính bình thượng, chẳng qua suy cho cùng họ lầu cao, cho dù mặc y phục vải vóc bình thường, cũng áp nổi quý khí .
“Đây là đầu tiên bổn cung… tới phủ Tuệ phu nhân.” Hoàng hậu : “Hôm nay hoàng hậu, Tuệ phu nhân gọi một tiếng Yến tỷ tỷ là .”
Minh công công răm rắp lời: “Vị là Hoàng lão gia, vị là Hoàng phu nhân, Tuệ phu nhân mau dẫn đường .”