Triệu lão thái thái là một  hào sảng,  nhanh  bắt chuyện với hoàng hậu.
Tôn thị  là    giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì  đó, bí mật giữa hai phu thê cũng  hề che giấu gì.
Hoàng hậu  gặp nhiều   chuyện nơm nớp lo sợ,  chuyện với  của nhà lão Triệu khiến nàng  cảm nhận  niềm vui  lâu  , vô tình  nhiều.
Đồng thời, hoàng đế và Triệu lão đầu tử ở tiền viện cũng  chuyện hăng say.
Triệu lão đầu tử  những chuyện thú vị ở ruộng đồng, Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài phụ trách bổ sung, một  hàng xóm láng giềng cũng đều sẽ  quan điểm của , mỗi    gì thì  đó, sẽ  vì sợ hãi  hỏi tội mà cân nhắc hồi lâu mới .
“Hiện giờ trấn Đại Hà chúng  lợi hại lắm đó.” Triệu lão đầu tử mặt mày hớn hở: “Trước đây  trong thôn chỉ dựa  mấy mẫu đất  kiếm sống, cuộc sống khổ  chết, bây giờ  chợ, ngày càng nhiều  bắt đầu  kinh doanh. Có   địa vị thương nhân thấp, thấp thì thấp thôi,  thể kiếm tiền   c.h.ế.t đói là . Nói  việc  ruộng, từ khi  guồng nước, còn  máy tuốt lúa,  ruộng nhẹ nhàng hơn nhiều…”
“Năm nay lão nhân gia bao nhiêu tuổi ?” Hoàng đế ôn hòa hỏi: “Lớn tuổi như  còn  đồng ?”
“Năm nay  sáu mươi ba , cơ thể  cường tráng.” Triệu lão đầu tử  ha ha : “Ở thôn chúng , trừ phi là   giường  động đậy , nếu  tất cả   đều sẽ  đồng  việc, thôn Đại Hà chúng  trở thành trấn Đại Hà, trở nên ngày càng  , chính là dựa  hai tay của lão bách tính chúng   nên… tức phụ của lão đại , đợi hết năm nay sẽ  cho hai phu thê già bọn   việc nữa, bảo bọn  hưởng phúc của con cháu.”
Triệu Hữu Ngân tiếp lời: “Mấy năm nay cuộc sống trong nhà  lên  nhiều, cha nương lớn tuổi , quả thực  nên vất vả như  nữa, mấy tháng nữa lão gia tử đại thọ sáu mươi tư tuổi, tuy   là sinh nhật chẵn  nhưng chúng  nghĩ ngợi, quyết định tổ chức thọ yến lớn, dù  bây giờ trong nhà cũng  thiếu tiền, để lão nhân gia vui vui vẻ vẻ sống thêm vài năm.”
Triệu Hữu Tài lên tiếng : “Tới lúc đó,   xin huyện lệnh đại nhân của chúng   một bức mặc bảo cho cha chúng , chúc cha trường thọ trăm tuổi.”
Ngón tay của hoàng đế nhúc nhích,  Minh công công bên cạnh một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1561.html.]
Minh công công lập tức hiểu ý, lên tiếng : “Hoàng lão gia nhà chúng   chữ  , chi bằng để ngài  một tấm chữ cho Triệu lão gia tử?”
“Vậy thì  quá !” Triệu lão đầu tử lập tức : “Lão nhi, con mau đến thư phòng của Tứ Đản lấy bút nghiên mực giấy  nhất tới đây!”
Vị Hoàng lão gia ,  lẽ ít nhất là đại quan nhị phẩm tam phẩm, cao hơn quan vị của huyện lệnh đại nhân nhiều, nếu ông mang mặc bảo do triều quan nhị phẩm tam phẩm  về thôn,    bao nhiêu  ngưỡng mộ ông, đặc biệt là lão già huyện thừa đó, từ  khi trở thành huyện thừa, ngày nào cũng khoe khoang ở  mặt ông, đợi ông về thôn, ông cũng  khoe khoang , chọc lão già đó tức c.h.ế.t mới !
Bút nghiên mực giấy  nhanh  mang tới, đặt ngay ngắn  bàn.
Hoàng đế cầm bút lông sói lên, nhúng chút mực, bắt đầu  chữ,  xuống bốn chữ: Phúc thọ khang ninh.
“Chữ của Hoàng lão gia  quá  mất.” Triệu lão đầu tử vô cùng kinh ngạc: “Phẩy chấm vài cái  giống như rồng bay phượng múa,  thôi  hưng phấn.”
Mấy vị triều thần ở bàn bên oán thầm: Đương kim hoàng thượng ba tuổi  bắt đầu luyện chữ, lúc chín tuổi   chữ  , nhưng văn võ cả triều, các phi tần hoàng tử ở hậu cung   một ai   mặc bảo của hoàng thượng.
Không ngờ,  đầu tiên  hoàng thượng ban mặc bảo  là một lão nông phu bình thường.
Viết chữ xong, tâm trạng của hoàng đế vô cùng ,  to : “Trấn Đại Hà thật sự là một vùng đất  phong thủy,   nếu  thời gian, nhất định  đến chơi nửa tháng, tới lúc đó, lão nhân gia  phụ trách tiếp đãi một chút.”
Triệu lão đầu tử vội gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên  tiếp đãi đàng hoàng, đảm bảo Hoàng lão gia     về.”
Tiệc Trạng Nguyên    thể   tổ chức vô cùng thành công.
Hoàng đế và hoàng hậu  trải nghiệm vui chơi cùng dân, tâm trạng khá vui vẻ.