Ba ngày liên tiếp, hoàng tử tiếp xúc với các triều thần  sự chỉ đạo của mưu sĩ nước Đại Vũ.
Có mưu sĩ cầm tay hướng dẫn, hoàng tử tiến bộ thần tốc, chỉ mới ba ngày   hai văn thần đồng ý trung lập.
Trung lập  nghĩa là  tham gia cuộc chiến vương thất,   coi là thành quả   .
Tới ngày thứ tư,  khi quân sư về nhà nửa canh giờ, thúc ngựa vội vã chạy tới hoàng cung, trực tiếp  cung điện nơi Vương ở.
Tuy A Tát Bố Vương là chủ một nước nhưng bình thường sự vụ  bận rộn, lúc ,  đang cùng vương hậu, hoàng tử và công chúa ăn điểm tâm ở hoa viên.
Gia đình bốn    ăn uống  , tựa hồ  quan tâm gì tới sự việc bên ngoài.
Quân sư  tới cổng hoa viên, chắp tay vấn an bốn .
“Quân sư Mễ Lợi Á   rảnh rỗi  cung?” Vương  hiệu miễn lễ: “Trong quân  việc gì ?”
Mễ Lợi Á cúi đầu : “Lúc mùa hè, Vương hỏi vi thần  thể sắp xếp một nhánh quân đội chuyên môn bảo vệ hoàng tử ,  vi thần dùng lý do quân vụ bận rộn từ chối, bây giờ sự vụ trong quân   xử lý gần xong,   Vương còn cần quân đội trăm ?”
Trên mặt Vương lộ  vẻ kinh ngạc: “Quân đội trăm ,  nhiều  nhiều,  ít cũng  ít, khanh sắp xếp cho hoàng tử,  sợ Á Lực quận vương gây phiền phức cho khanh ?”
“Cho nên vi thần  một thỉnh cầu đường đột…” Mễ Lợi Á trực tiếp quỳ xuống mặt đất trải đá cuội trong hoa viên, dập đầu lên đất: “Xin Vương thành .”
Lúc  Vương   mất bình tĩnh.
Quân sư  là  mà Quận vương tín nhiệm nhất,  coi là  một   vạn ,  từng coi một Vương như   gì.
Hôm nay đặc biệt đưa quân đội tới cho   đành, thế mà  còn quỳ xuống đất dập đầu?
Đây là mặt trời mọc ở đằng tây ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1643.html.]
Hoàng tử vội tiến lên: “Quân sư  gì cứ  là ,  cần hành đại lễ như .”
Mễ Lợi Á  chịu  dậy, vẫn  rạp  đất: “Mẫu  của vi thần  bệnh hơn mười năm,  chịu dày vò hơn mười năm, bây giờ cuối cùng cũng  thấy hi vọng  thể chữa khỏi, nhưng  thiếu một vị thuốc dẫn, xin, xin Vương thành !”
Vương  hài lòng với thái độ của : “Khố phòng vương thất  vô  dược liệu quý hiếm, chỉ cần khanh  thể  tên ,  sẽ lập tức sai  đưa tới cho khanh.”
“Là, là…” Mễ Lợi Á nghiến răng, ngẩng đầu : “Ngự y của nước Đại Vũ  vị thuốc dẫn đó là m.á.u trong tim của Chân Long thiên tử…”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hỗn láo!” Vương hậu phẫn nộ quát: “Quân sư thật to gan,  dám dòm ngó m.á.u trong tim của Vương, thế   khác gì mưu hại mạng của Vương?”
Trên mặt Vương tràn ngập vẻ khó tin: “Một nhánh quân đội trăm    đổi lấy m.á.u trong tim , ai cho khanh cái gan ? Mạng của mẫu  khanh là mạng, mạng của    mạng ư? Hay,  ! Mễ Lợi Á, khanh  thành công chọc giận  ,  , giữ  , đánh ba mươi đại bản   !”
Mễ Lợi Á   sẽ như .
  hết cách,    một chuyến.
Chỉ cần  thể trị khỏi bệnh của mẫu , bảo  lấy đầu xuống cũng  nữa.
Hắn quỳ  đất: “Vi thần từng hỏi quốc y của A Tát Bố, họ  lấy m.á.u trong tim  nhất định sẽ mất mạng, chỉ cần phương pháp thỏa đáng, chỉ giống như  muỗi cắn một cái…”
“Hay cho một câu  muỗi cắn một cái,  cắn lên  khanh, khanh  thấy đau đúng ?” Vương phẫn nộ: “Người , thưởng  một trăm đại bản!”
“Khoan .”
Hoàng tử  lên, quỳ cùng Mễ Lợi Á.
Hắn chắp tay : “Phụ vương, nhi thần  lời  , xin phụ vương  nhi thần một lời.”
Vương hậu giữ bàn tay đang run lên của Vương, dịu giọng : “Mời .”
“Nếu  Vương hậu là mẫu nghi thiên hạ,  thì phụ vương là phụ nghi thiên hạ, mỗi một vị thần dân của A Tát Bố đều là con dân của phụ .” Hoàng tử  nhanh  chậm : “Chức trách và sứ mệnh của Vương chính là bảo vệ mỗi một bách tính, mẫu  của quân sư chỉ là một bách tính bình thường, là con dân của phụ . Phụ  cứu hài tử của  sẽ  màng tới mạng của ,  phụ vương cứu con dân của , cũng  nên tiếc mạng.”