Nghĩ  năm sáu năm , nương Đại Sơn vẫn chỉ là một nông phụ, bởi vì tính cách hiếu thắng,    trong thôn thích…
Ai  thể ngờ  năm sáu năm , nương Đại Sơn  thành Tuệ phu nhân nhị phẩm đương triều…Ồ, ,   đánh thắng trận, nương Đại Sơn lập  kỳ công, hoàng thượng nhất định sẽ thăng quan cho nương Đại Sơn nữa.
Người khác  thể thăng thành đại quan nhất phẩm, là vì thực lực là nhất phẩm, mà nương Đại Sơn  thể thành nhất phẩm, là bởi vì chức quan cao nhất Đại Vũ triều chỉ  nhất phẩm.
Triệu Hữu Ngân uống một ngụm rượu hỏi: “Đại tẩu định khi nào về trấn Đại Hà?”
Trình Loan Loan chống cằm : “Còn mấy ngày nữa là Tết , ở đây ăn tết xong  đó khải  về triều, đợi  khi  phục mệnh cho hoàng thượng, lập tức khởi hành về trấn Đại Hà.”
Triệu Tứ Đản bấm đốt ngón tay tính thời gian, cũng tức là  cùng lắm là tháng hai năm , nương sẽ trở về.
Tuy   nỡ chia cách với nương, nhưng  hi vọng nương về nơi an  hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi tiệc chúc mừng chiến thắng kết thúc, còn bốn năm ngày nữa là Tết.
Trong bốn năm ngày , chín tòa thành trì từng thuộc nước Đại Vũ nhanh chóng  dọn sạch, trú quân của nước Đại Vũ thuận lợi chuyển  trong thành, cắm tinh kỳ của nước Đại Vũ lên.
Ngoài , Tây Nhung tặng vô  vàng bạc, nhưng cách một ngàn vạn lượng bạc trắng vẫn   xa, thế là dùng chiến mã để khấu trừ.
Thi hài của ba mẫu tử Thái Bình công chúa dùng quan tài khảm vàng bạc đưa tới, trông phú lệ đường hoàng, nhưng   mặt tại đây đều rõ, thi hài của công chúa  sớm  tổn hoại, nhất định  thê thảm…
Rất nhanh  tới giao thừa.
Quân doanh chuyển  trong thành,  nữa chúc mừng năm mới.
Trình Loan Loan  trong gió đêm,  bầu trời   trăng , tâm tư bay  xa  xa.
Năm nay nàng  ba mươi chín tuổi, bước  ngưỡng cửa bốn mươi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1716.html.]
Từ khi tới thời đại  tới giờ, sáu năm, mỗi năm đều trải qua  nhiều  nhiều chuyện, lâu như  qua sáu mươi năm.
Kỳ thực   mệt .
Sau khi chuyện   kết thúc, thật sự  dày vò nữa,   hưởng thụ cuộc sống thôi.
Mùng ba Tết, tướng sĩ nước Đại Vũ khải  về triều.
Phía tây bắc vẫn luôn đổ tuyết,  khi  ba bốn ngày mới  tới địa khu  thời tiết quang đãng, tâm trạng của con  cũng  lên.
Vào ngày rằm tháng giêng, ngoài mười lăm vạn đại quân lưu thủ tây bắc, những  còn  đều theo về kinh thành.
Trên vọng lâu của hoàng thành, hoàng đế và hoàng hậu dẫn đầu văn võ bách quan, cùng với tất cả lão bách tính kinh thành nghênh đón các tướng sĩ khải  trở về.
“Các ngươi khải  trở về, trẫm và chư vị cùng uống chúc mừng, dâng rượu!”
Hoàng đế hạ lệnh xuống, cung nhân xung quanh lập tức bưng khay dâng rượu, cho tới khi trong tay mỗi  đều cầm một ly rượu mới nâng ly chúc mừng.
Gió đầu xuân thổi tan cái lạnh rét của mùa đông,  mặt tất cả   đều tràn đầy vui vẻ.
“Lúc Tây Nhung xâm phạm, thần dân nước Đại Vũ  biểu hiện  dũng khí  nay  từng , nay, xét công ban thưởng!”
“Tất cả tân binh tham chiến, mỗi  thưởng mười lượng bạc, trảm sát mười quân địch trở lên, thưởng hai mươi lượng, trảm sát tất cả kẻ thù quan , thưởng năm mươi lượng…”
“Tất cả lão bách tính quyên tặng quân lương đều là công thần của nước Đại Vũ, triều đình đặc biệt mở khoa cử liên tiếp ba năm cho lão bách tính…”
“Vân Huy tướng quân, Phiêu Kỵ đại tướng quân, Xa Kỵ tướng quân, Chiêu Dũng tướng quân…trở thành tấm gương bảo vệ tổ quốc giữ gìn lãnh thổ, khiến nước Đại Vũ  uy dương tứ hải…công  kéo dài tới tử tôn hậu duệ, quang vinh tổ đức…”
“Thất phẩm võ quan Triệu Cảnh Vu  dũng g.i.ế.c địch,  công chống địch, đặc phong  Võ Vệ tướng quân tứ phẩm…”