“Không chứ, chứ, mà đến mấy lời ý gì cũng hiểu ?” Thẩm Chính thật sự nhịn : “Lúc mới bốn tuổi xong Tam Tự Kinh , những lời nghĩa là…”
“Có nghĩa là con đầu tiên học cách hiếu kính phụ mẫu, yêu thương .” Triệu Tứ Đản lên, giành lấy lời : “Sau đó là bắt đầu học cách sách, hơn nữa còn học học.”
Thẩm Chính hừ hừ: “Nếu ngươi , vì chứ?”
“Đó là do dặn dò, để Tứ Đản và Nhị Cẩu cho những khác cơ hội để suy nghĩ thêm.” Trình Chiêu đầu về phía Thẩm Chính: “Nếu Thẩm việc gì thì về rửa mặt nghỉ ngơi .”
Triệu Đại Sơn lên : “Thẩm thiếu gia, nếu ngươi cũng giảng thì sẽ nhường chỗ cho ngươi.”
Thẩm Chính bĩu môi: “Ai mấy bài dạy vỡ lòng của mấy hài tử ba bốn tuổi chứ.”
Hắn phất tay áo rời .
Trình Chiêu tiếp tục lên lớp: “Mọi theo , thủ hiếu đễ, thứ kiến văn, tri mỗ , thức mỗ danh…”
Thẩm Chính dừng bước, ở cửa từ đường, bốn mươi năm mươi đang ở . Những ban ngày mệt mỏi cả một ngày, trở về ăn cơm xong liền tới lớp, mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng đều mở to hai mắt Trình Chiêu. Trong con ngươi mệt mỏi màu đen như lóe lên ánh sáng.
Hắn nhịn , xoay trở từ đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù tính tình Trình Chiêu đến cũng nghiêm mặt : “Thẩm , chuyện gì thì đến tối chúng sẽ , xin đừng ở chỗ ảnh hưởng đến mấy hài tử sách.”
“Ta một vấn đề hỏi các ngươi.” Thẩm Chính đẩy Trình Chiêu : “Ban ngày các ngươi thu hoạch lúa tuốt lúa, mệt mỏi đến cỡ nào thì trong lòng các ngươi đều rõ ràng, vì tình nguyện ở chỗ học tập, cũng trở về nghỉ ngơi, chẳng lẽ còn tham gia khảo thí?”
Hắn thẳng tất cả những khuôn mặt trong lớp học.
Trình Chiêu cũng đặt sách vở xuống, mỗi hài tử.
Triệu Đại Sơn lên, gãi gãi đầu : “Ta chỉ học thêm vài chữ, ngoài khác sẽ nhạo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-286.html.]
Triệu Nhị Cẩu tiếp: “Ta học học, ăn lớn.”
Triệu Tam Ngưu dậy theo: “Đầu óc thông minh lắm, sách thể cho ngươi thông minh lên, nhất định cố gắng sách.”
“Đại biểu ca , sử cho sáng suốt, thơ cho khéo léo, học học thể cho nghiêm túc hơn.” Triệu Tứ Đản lắc đầu: “Nương cũng , tri thức so với tài phú càng đáng quý hơn, vô tri so với nghèo khó càng đáng sợ hơn, cho nên sách, vì tham gia khoa cử, mà là phong phú chính ...”
Trình Chiêu sửng sốt.
Tri thức so với tài phú càng đáng quý hơn, vô tri so với nghèo khó càng đáng sợ hơn.
Những lời là đầu tiên , mà thế mà là nhị cô .
Trước chỉ cảm thấy nhị cô thương , hiện tại ở chung với nhị cô mới phát hiện, nhị cô so với tưởng tượng của còn trí tuệ hơn, chính là trí tuệ từ kinh nghiệm sống cùng trải nghiệm nhân sinh, là độ cao mà thể đạt tới.
Những khác trong lớp học cũng lượt dậy.
“Ta thích nhận chữ, cảm thấy sách nhận chữ thú vị.”
“Nương nhiều chữ sẽ trở thành thông minh nhất trong nhà, trở thành hài tử thông minh nhất.”
“Cha biểu ca của Tứ Đản sắp quan , nhanh chóng học thêm một chút...”
Mấy hài tử lượt từng dậy, mỗi đều nguyên nhân ở chỗ sách nhận chữ, nhưng ai là bởi vì khoa khảo.
Thẩm Chính lặng lẽ ngậm miệng , sang một bên.
Trình Chiêu dạy xong sách nhận chữ xong, kế tiếp chính là dạy học. Phía bốn mươi năm mươi , hai mươi ba mươi bàn tính.
Bàn tính đều là mấy trong thôn năn nỉ Triệu lão đầu tử cho. Những đó tự chặt cây cưa gỗ, Triệu lão đầu tử chỉ cần dùng kỹ thuật ghép mộng để cài gỗ thành khung bàn tính, mài mấy hạt châu lắp bàn tính là . Làm một cái bàn tính thì tiền công là một cân gạo trắng.
Đây là vụ thu hoạch , một vài coi trọng việc sách, ngựa ngừng vó liền lấy lương thực đến tìm Triệu lão đầu tử hỗ trợ.