Thẩm Chính  lóc hung hăng một trận.
Trình Loan Loan dùng tay áo để giúp  lau sạch nước mắt.
“Khóc một  thì sẽ trưởng thành hơn,  thể cứ mãi giận dỗi  trốn tránh  gặp  .” Nàng ôn nhu , " Thẩm thiếu gia,  thôi,   ngoài  cho rõ ràng với cha ngươi.”
Thẩm Chính mím môi: "Đại thẩm, đừng gọi con là thiếu gia nữa, cứ gọi tên con   .”
Trình Loan Loan   liền bật : "Được, nếu   liền gọi ngài là Tiểu Chính .”
Đôi môi mím chặt của Thẩm Chính hiện lên ý .
Hắn  lên,  đó ngoan ngoãn  theo Trình Loan Loan  ngoài.
Thẩm huyện lệnh luôn chờ ở cửa trong lo sợ và bất an,   lúc   Thẩm Chính  lớn, trái tim của một ngươi  phụ  như  giống như  ném  trong chảo dầu, vô cùng khó chịu.
Khi  thấy hai mắt Thẩm Chính đỏ bừng lên như thỏ, Thẩm huyện lệnh liền lập tức vọt tới.
Hắn nắm lấy vai nhi tử, mở miệng  từng chữ: "Chính Nhi, là cha hiểu lầm con, cha thật sự xin  con, con  thể tha thứ cho cha   ?"
“Hừ!”
Thẩm Chính ngạo kiều liền xoay đầu qua.
Hắn tức giận lầm bầm , "Trước  lúc con xin ,  cũng  tha thứ cho con nhanh như , hừ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-317.html.]
Thẩm Huyện lệnh hết sức đau đầu: "Vậy Chính Nhi, con  cha   gì mới  thể để con tha thứ cho cha đây.”
Thẩm Chính vuốt cằm suy nghĩ một lúc,  đó mới mở miệng: "Ta  tiểu cô nương   nương nàng  bệnh nặng sắp chết, nếu như  thật sự là quan phụ mẫu trong lòng  bách tính, liền phái một lang trung với y thuật  một chút đến chữa trị cho nàng, thuận tiện hỗ trợ luôn tiền thuốc men cho họ.”
Chút chuyện nhỏ , Thẩm huyện lệnh tất nhiên sẽ  cự tuyệt, để Viên sư gia lập tức  .
“Chính Nhi, con thật sự trưởng thành !”
Thẩm Huyện lệnh trong lòng tràn đầy an ủi, vỗ vỗ lên bả vai của nhi tử.
Trước  Chính Nhi căn bản cũng   một phần thiện tâm  là thương cảm đối với những bách tính , ở thôn Đại Hà nửa tháng, nhi tử thật sự  tiến bộ, đây đại khái  thể xem là một quyết định chính xác nhất của  .
Sau đó   đổi tâm trạng,  đầu  Trình Loan Loan: "Triệu Trình thị, để ngươi  chê  , chúng  mau  chính sự .”
Trình Loan Loan liền gật đầu, dẫn đường phía , mang theo Thẩm huyện lệnh  ruộng,  đó cẩn thận trình bày tình hình cụ thể của lúa tái sinh với Thẩm huyện lệnh.
"Lúa tái sinh..." Thẩm huyện lệnh trầm tư một hồi, "Nhiều năm  khi   phía nam khảo sát, ở trong sử sách địa phương  thấy qua ghi chép tương tự, phía nam  lúa, một năm hai vụ thu hoạch,  khi thu hoạch lúa hơn một tháng thì hái bông kết lúa, hạt nhỏ nhưng nhiều bông, mỗi mẫu sản lượng hơn trăm cân...  điều dị thường  chỉ xuất hiện một ,  khi  ghi  như dị tượng thì cũng   gì xảy  nữa..."
Trình Loan Loan  rộ lên, chỉ cần nơi   từng xuất hiện  thì việc mở rộng cũng  còn là quá khó khăn, trong cuốn sách nàng mua  ,  cơ bản tất cả các khu vực phía Nam đều  thể sinh trưởng lúa tái sinh, trong những năm mưa thuận gió hòa, lúa tái sinh  dễ trồng trọt, hơn nữa chu kỳ sinh trưởng cũng  ngắn, năm sáu mươi ngày là  thể bội thu...  ở xã hội hiện đại chính là máy móc thu hoạch, máy móc cắt lúa sẽ  để  gốc, hơn nữa lúa nước lai giống mỗi mẫu sản lượng hơn một nghìn,  thiếu chút lương thực , cho nên ở hiện đại,   ít khu vực chuyên về trồng lúa tái sinh.
Nàng và Thẩm huyện lệnh đang  chuyện  đồng ruộng.
Thẩm Chính    trục lăn trong sân,  hai  ở ngoài đồng.
Cha  mặc một  quan phục,  hình  cao lớn, Triệu đại thẩm một  y phục vải thô màu vàng đất  ở bên cạnh cha , cảnh tượng   hiểu  vô cùng hài hòa.
Từ khi   trí nhớ bắt đầu, a nãi luôn  thu xếp cho cha cưới vợ mới, lúc ban đầu là một thiếu nữ thanh xuân còn  ít tuổi,  đó dần dần, biến thành những nữ nhân  xuất giá quá tuổi... Có điều phụ    quá phối hợp, hơn nữa  luôn gây cản trở ở trong chuyện , nên  nhiều năm như ,   nữ nhân nào  thể hợp mắt xanh của Thẩm đại gia môn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu... nếu...