Triệu lão thái thái  ha ha : “Nương Đại Sơn quả thật thông minh, trong  thời gian gần đây, lý chính  chuyện gì đều sẽ tìm nương Đại Sơn hỏi ý kiến đấy. Huyện lệnh đại nhân, đây là hai mươi cái trứng gà các nhà trong thôn gom góp , đại nhân cầm về ăn .”
Thẩm huyện lệnh vội vàng từ chối: “Một cái trứng gà hai ba văn tiền, đối với dân chúng mà  đều là thứ ,  bản quan  thể lấy gì của dân chúng ,  như   ... Chính nhi, vi phụ  , con đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Hắn vội vàng luống cuống chạy từ trong sân  ngoài, Viên sư gia đuổi theo mà  hiểu  .
Triệu lão thái thái đuổi theo vài bước nhưng  kịp, than thở : “Nếu đổi thành quan lão gia khác, sợ là  vơ vét hết các nhà các hộ trong thôn một   mới  thể . Thẩm đại nhân của chúng  thật sự là một vị quan .”
Thẩm Chính cảm thấy vinh dự vì điều đó,  Trình Loan Loan : “Triệu đại thẩm, cha con thương cảm dân tình  thôi, lòng mang dân chúng, hơn nữa   vô cùng  trách nhiệm,  đến nay  từng khiến  nhà chịu khổ,  thứ gì  đều sẽ mang về cho  nhà. Nếu trở thành  của Thẩm gia chúng  thì cả đời luôn luôn  hưởng phúc.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Cha con quả thật  tồi.”
Bất kể là ở cổ đại  hiện đại, vị quan  như  đều khó mà gặp .
“Vậy.” Thẩm Chính sáp đầu qua: “Triệu đại thẩm,  thẩm  nghĩ tới....”
“Thẩm Chính.”
Triệu Nhị Cẩu gọi to một tiếng, bụm miệng Thẩm Chính , kéo   mất.
Triệu Tứ Đản giúp đỡ giải thích: “Nhị ca cùng Thẩm thiếu gia chỉ là thảo luận chuyện buôn bán một chút, nương, ngài đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, chạy nhanh như chớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-320.html.]
Triệu lão thái thái lắc đầu: “Tuy  Thẩm thiếu gia hiền hòa nhưng  thể   lớn nhỏ như ,   ....”
Trình Loan Loan vội vàng kéo lão nhân gia bà : “Mấy đứa nhỏ ồn ào quen , cứ kệ chúng . Huyện lệnh đại nhân  ,  phiền nương gọi những   việc   giúp con.”
Tiền công  việc một ngày là ba mươi văn tiền, chậm trễ lâu như  thì sẽ lãng phí bao nhiêu tiền, lão thái thái ngựa  ngừng vó  gọi .
Chỉ chốc lát , nhóm hán tử đúc gạch sống đều   , khí thế ngất trời  việc.
Lúc , Thẩm Huyện lệnh  về tới huyện nha.
Vừa  , chủ bộ liền bẩm báo: “Đại nhân, Trịnh huyện lệnh, Bạch huyện lệnh, Phó huyện lệnh đều đến đây.”
Phân biệt là huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, trấn Bạch Vân, trấn Hà Khẩu. Dưới khu vực quản lý của các huyện  đều   trấn trực thuộc nên  dân chúng gọi là trấn theo thói quen.  kỳ thật trong hồ sơ triều đình lập , trấn Bình An là huyện Bình An, trấn Phượng Hoàng là huyện Phượng Hoàng, phía  huyện là phủ thành Hồ Châu,  nữa là tỉnh thành,  tỉnh thành là kinh thành.
Thẩm Huyện lệnh  , chắp tay chào hỏi  : “Các vị đồng liêu    thời gian đến huyện Bình An ?”
Phó Huyện lệnh mở miệng : “Ta    , một thôn ở huyện Bình An xuất hiện một loại công cụ trợ giúp tuốt hạt,  chuyện lạ  ?”
Trịnh Huyện lệnh  tiếp: “Tuy  thu hoạch vụ thu  qua  nhưng sang năm vẫn còn thu hoạch vụ thu khác, nếu việc  khả thi nên phổ biến rộng rãi trong thời gian rảnh rỗi  vụ mùa, coi như là tạo phúc cho dân chúng.”
“Trục lăn lúa  là gì cả, chỉ  thể  nông cụ giúp đỡ, nâng cao sản lượng lương thực mới là chân chính tạo phúc cho dân chúng.” Thẩm huyện lệnh nâng cằm : “Tiểu  đang   sổ con bẩm báo Tri phủ đại nhân, thật sự là   thời gian tiếp đãi các vị. Viên sư gia, ngươi lấy  Bích Loa Xuân ngon nhất của bản huyện  đây, chiêu đãi mấy vị Huyện lệnh đại nhân thật .”
Nâng cao sản lượng lương thực.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ mấu chốt   cho tinh thần mấy  ở đây đều phấn chấn.
Huyện lệnh trấn Hà Khẩu  thấy dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của Thẩm huyện lệnh, hận  thể đánh lão tiểu   một trận.  lúc    là lúc đánh ,  lôi kéo Thẩm huyện lệnh  xuống, ôn tồn : “Thẩm , chuyện nâng cao sản lượng lương thực  là chuyện gì, ngươi  cho chúng   một chút.”