Thôn Đại Hà  ba bốn thợ săn, kiếm sống bằng việc  săn  núi.
Trên núi  sài lang hổ báo, còn  một  gà rừng và thỏ, là món ăn của những loài dã thú lớn , thợ săn  sinh tồn cũng   dễ dàng.
Người siêng năng nhất trong  đó là Triệu thợ săn, lâu lâu  thể săn một con hươu hoặc nai rừng gì đó. Trong thôn  nhà nào thèm thịt thì sẽ tới nhà Triệu thợ săn mua một chút về ăn cho đỡ thèm.
Triệu Nhị Cẩu ăn xong cơm trưa liền  đến nhà Triệu thợ săn mua thịt thú hoang.
Chỉ là  vẫn chậm chân, vận khí của Triệu thợ săn hôm nay  , chỉ săn  một con gà rừng, còn  lý chính mua mất .
“Lý chính thúc  trong nhà  khách tới nên  mua một con gà rừng về chiêu đãi.” Triệu thợ săn ngượng ngùng : “Nếu ngày mai săn  con mồi thì  giữ  cho ngươi.”
Triệu Nhị Cẩu mở miệng trực tiếp hỏi: “Thịt thú hoang mang lên trấn  bán bao nhiêu một cân?”
Triệu thợ săn thở dài: “Lúc  là thời điểm   lương thực,  thể bán  hai mươi văn, hiện giờ huyện lệnh đại nhân  ban lệnh niêm yết giá cả, thịt thú hoang một cân chỉ  thể bán  mười lăm văn, còn  xử lý sạch sẽ, bằng  những tửu lâu ở trấn  đều sẽ  mua.”
Một con hươu nặng tầm hai mươi cân,  khi xử lý sạch sẽ, bỏ  phần da lông và nội tạng, lấy hết m.á.u cũng chỉ còn  mười mấy cân, cũng khó trách Triệu thợ săn  thở dài.
Triệu Nhị Cẩu tính toán một chút  mở miệng : “Thịt  vẫn là phiền thúc xử lý giúp, chỉ là phần nội tạng  cũng sẽ mua, thịt mười lăm văn, nội tạng mười văn, thúc thấy thế nào?”
Triệu thợ săn vội : “Nội tạng cho ngươi cũng ,  cần trả bạc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-331.html.]
Từ  đến nay  luôn giữ mấy thứ   để tự  ăn, hoặc là đưa cho hàng xóm cách vách,   nội tạng của mấy con hươu  so với nội tạng heo thì còn khó xử lý hơn, mùi tanh cũng nồng hơn, chế biến theo cách nào cũng đều  khó nuốt, ruột heo   gì nhiều thì cũng  thể mang  xào chung với một ít thảo mộc, cũng  thể ăn ngon.
Ruột thú hoang  quá khó ăn,  nhất định sẽ  lấy bạc.
“Nội tạng còn  phiền thúc xử lý sạch sẽ, bạc chắc chắn  đưa.” Triệu Nhị Cẩu xoay    ngoài: “Ngày mai   đến lấy hàng.”
Nhìn theo bóng dáng của , Triệu thợ săn cũng    nên   cho , đứa nhỏ  tới đây mua thịt thú hoang, về   cũng  cần lâu lâu là  chạy lên trấn , cũng  cần   sắc mặt những đầu bếp ưa ép giá ở các tửu lâu đó. Hài tử  quả nhiên là một đứa trẻ thành thật.
Sau   liền để  một ít da lông cho Triệu Nhị Cẩu, coi như là trả ơn.
Triệu Nhị Cẩu  khi về đến nhà thì liền giúp đỡ Trình Loan Loan xử lý con hươu . Con hươu là do bốn con vật trong nhà săn , trong đó Tiểu Điểm là đứa  công lớn nhất, ba đứa còn  cũng góp một phần sức lực.
Trình Loan Loan một d.a.o chặt đứt cái chân hươu đem đưa cho Vương thẩm.
Vương thẩm đang ở trong sân tưới nước cho đám rau,  thấy nàng đưa đến một cái chân hươu thì liền hoảng sợ: “Nương Đại Sơn, đây là cái gì?”
Trình Loan Loan  : “Vượng Tài nhà thẩm  theo Tiểu Điểm nhà  săn  một con hươu, cân nặng  tầm hai mươi lăm cân, Tiểu Điểm lấy mười cân, mười lăm cân còn  chia đều cho ba đứa, mỗi đứa năm cân. Cái chân hươu  xem  cũng nặng chừng bốn, năm cân.”
“Nào  thể như !” Vương thẩm xách theo thùng nước lui về phía  một bước: “Vượng Tài cũng chỉ là ham chơi, nó  gì  bản lĩnh bắt hươu chứ? Cái  đưa cho     tổn thọ .”
“Vượng Tài đúng là  xuất lực giúp đỡ, cùng  kéo con mồi trở về.” Trình Loan Loan dùng đao đem cái chân  chặt  một nửa: “Vậy lấy hai cân , nếu thẩm còn  nhận thì    sẽ  cho Vương Tài chạy theo Tiểu Điểm nữa.”
Vương thẩm lúc  mới xoa xoa tay, nhận lấy hai cân thịt hươu,  : “Giữa trưa cha Nê Thu mang về hai cái sủi cảo, bốn hài tử mỗi đứa ăn nửa cái, chính là  đủ ăn. Có cái  thật , đợi lát nữa kêu Đại Mạch lên núi đào rau ngổ, tối nay trộn với thịt   nhân gói sủi cảo.”
Hai    chuyện ở cửa,   xong đang định   việc tiếp thì  thấy đầu thôn bên  đột nhiên truyền đến tiếng gào .