Triệu Hữu Tài còn   xong, Triệu lão đầu tử  hô lên một tiếng, xe ngựa lập tức chạy  ngoài.
"Cha,  cha  nóng vội như , cẩn thận một chút, đừng đánh xe  trong rãnh…"
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng Triệu Hữu Tài run sợ, lão đầu tử  lớn tuổi, nếu ngã xuống từ  xe ngựa sợ là  mất nửa cái mạng.
Trái tim  treo lơ lửng  theo phía  xe ngựa, vốn tưởng rằng xe ngựa sẽ mất khống chế,   chuẩn  sẵn sàng để nhào tới,   nghĩ tới, xe ngựa vững vàng chạy một đường, vòng qua thôn Đại Hà một vòng, cuối cùng cũng vững vàng dừng ở cửa nhà Trình Loan Loan.
Triệu lão đầu tử hài lòng xuống xe ngựa.
Triệu Hữu Tài trừng to mắt: "Cha,     ngài  từng lái xe ngựa   chứ    ?"
Người  chuyên môn dạy ,  chăm chỉ học cũng mất hơn nửa ngày, cũng  bằng lão đầu tử...
"Thứ  còn cần  học ,  một cái là ." Triệu lão đầu tử sờ sờ chòm râu ngắn ngủn, "Chờ chúng   tiền…"
"Đừng nghĩ nữa!" Triệu lão thái thái  chút lưu tình , "Có tiền sẽ đưa bọn nhỏ  học, chuyện mua xe ngựa để kiếp  !"
Triệu Hữu Tài  đả kích lớn,   về phía Triệu Đại Sơn đang nóng lòng: "Đại Sơn, ngươi  lên thử xem."
Triệu Đại Sơn  sớm  đợi  nữa,  là trưởng tử trong nhà,   trách nhiệm và nghĩa vụ  là  đầu tiên học  cách đánh xe ngựa!
Hắn  lên, học theo bộ dáng Triệu lão đầu tử, hét lớn một tiếng, con ngựa màu nâu chạy như bay  ngoài.
Hắn dùng sức kéo dây cương, khống chế tốc độ của xe ngựa, tuy rằng tay  cầm roi, nhưng   nỡ trút xuống, đây là ngựa nhà ,  trông nom cẩn thận.
Triệu Đại Sơn kéo dây cương xe khống chế phương hướng, vòng quanh một vòng trong thôn, cuối cùng cũng dừng ở  cửa nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-408.html.]
Triệu Hữu Tài: "..."
Đột nhiên cảm thấy  thật ngu xuẩn và thất bại, ngay cả học xe ngựa cũng tốn nhiều thời gian hơn  khác.
Ngay khi   vây quanh xe ngựa  chuyện say sưa, một chiếc xe bò lắc lư chạy tới, dừng  cửa nhà.
Mọi   đầu  ,  xe bò chất đầy hàng hóa, chất cao lên giống như ngọn núi nhỏ, sự chú ý của   trong nháy mắt chuyển từ xe ngựa sang xe bò.
"Nhị Cẩu, việc  ăn của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ."
"Việc buôn bán vải vóc   như  ,  thể kiếm  bao nhiêu tiền?"
"Nhị Cẩu thật sự là càng ngày càng  tiền đồ,  còn nhớ rõ khi  còn bé  thích , nước mũi chảy  dài..."
Triệu Nhị Cẩu: "..."
Có thể đừng nhắc tới chuyện mất mặt  khi còn bé  .
Hắn  sang chuyện khác: "Những tấm vải thô vải bố  giá nhập hàng là hai văn tiền, các vị tẩu tẩu thẩm thẩm   mua vải thì  thể tới chỗ  mua,  kiếm tiền từ chỗ của   …"
Sau khi thu hoạch xong vụ thu, trong thôn   ít  lên trấn mua vải về may y phục, nhưng cũng   nhà nhà đều mua, bởi vì trong ruộng bận rộn,  một     thời gian  lên trấn, cứ như  một ngày kéo dài một ngày,   hôm nay mua  ở chỗ Triệu Nhị Cẩu,  chừng hơn mười hộ gia đình đến mua, mỗi nhà hai mươi ba mươi thước vải, bán  sáu bảy xấp, tương đương với chín con bò thiếu mất một sợi lông[1].
[1]Ý chỉ ít ỏi,  đáng nhắc tới.
Triệu Nhị Cẩu ở bên  bán vải, Tào Oánh Oánh giúp  thu tiền.
Triệu Đạt  ở một bên, vô cùng thấp thỏm,  lúc  thấy Trình Loan Loan  ,   tới, nam nhân trung thực nhịn nửa ngày mới nặn  một câu  chỉnh: "Đại tẩu mua xe ngựa,     sẽ  dùng tới xe bò nhà  nữa , tháng  còn hơn mười ngày, tiền xe còn   trả  cho tẩu..."
Nhà   nghèo,  còn  một  bệnh,  bộ đều dựa  chiếc xe bò  trợ cấp gia đình, trong  thời gian  nhờ  Trình Loan Loan,  kiếm   ít tiền, hai ngày nay  theo Triệu Nhị Cẩu buôn bán,  phụ trách vận chuyển hàng hóa, Triệu Nhị Cẩu cho  thêm  nhiều phí vất vả, trong lòng  vô cùng cảm kích, cũng   nên dùng từ ngữ như thế nào để biểu đạt.