“Chuyện  lát  bản quan sẽ tự  tra xét, hiện tại đến đây là  việc quan trọng hơn.” Thẩm huyện lệnh cho bọn nha dịch một ánh mắt, mấy tên nha dịch lập tức tiến lên,  chút lưu tình kéo Từ bà tử sang một bên, đoạt lấy đao trong tay tám tên thị vệ.
Chờ khống chế   Tào gia, Thẩm huyện lệnh lúc  mới tiếp tục , “Hai  bên cạnh bản quan là lính liên lạc của trạm dịch Hồ Châu,  ý chỉ từ kinh thành truyền đến, các ngươi quỳ xuống  chỉ!”
Vừa  là ý chỉ từ kinh thành,  bộ thôn dân thôn Đại Hà đều kinh sợ, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.
Lính liên lạc ngẩng cao đầu   ngựa, mở thánh chỉ màu vàng kim đang cầm trong tay , lớn tiếng tuyên : “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu …”
Những lời    khỏi miệng,  bộ thôn dân đều giống như  sét đánh, mỗi   mặt đều lộ vẻ  thể tin .
Bọn họ  từng  qua  khác tuyên  thánh chỉ, nhưng quán  trong trấn   kể chuyện,  kể chuyện   tới mấy chữ , tám chữ   ý nghĩa đây là thánh chỉ của Hoàng Thượng… Trời ơi, Hoàng Thượng thế nhưng  ban thánh chỉ đến thôn Đại Hà bọn họ, bọn họ đời  thế mà  thể tiếp chỉ…
Chu lão bà tuy rằng sống nhiều năm như , nhưng xác thật cũng là  thấy qua việc , lão nhân gia đột nhiên hô hấp dồn dập, hít thở  thông, trực tiếp té xỉu  lòng Vương thẩm.
Vương thẩm nào dám kêu sợ hãi, vội vàng ấn nhân trung của Chu lão bà, lão nhân gia lúc  mới từ từ thanh tỉnh, vội vàng thẳng lưng quỳ ngay ngắn.
“Trẫm từ lúc kế vị tới nay, dựa  tổ tiên cùng trời cao, vài thập niên qua mưa thuận gió hoà, chỉ  nạn châu chấu khó  thể bài trừ, mỗi năm châu chấu ăn mất mấy vạn hạt thóc…Mà nay  , ở thôn Đại Hà   nghiên cứu chế tạo  phương pháp diệt trừ châu chấu, đây là quốc kế  lợi cho kinh tế và dân sinh,   am hiểu sách vở, trí tuệ vô song, họ Trình tên Chiêu, trẫm đặt biệt ban thưởng cho  một con châu chấu bằng ngọc bích!”
Lính liên lạc  tới đây, tạm dừng một chút.
Thị vệ phía  bưng mâm đỏ  , vén tấm lụa đỏ  lên thì  thể  thấy rõ một con châu chấu   đều   bằng ngọc.
Mọi  trộm ngẩng đầu,  đến con châu chấu ngọc to bằng nắm tay  , là châu chấu  điêu khắc bằng ngọc bích,   sống động,  thể   hít hà một , thứ  sợ là trị giá vài trăm lượng bạc!
Thánh chỉ ngàn dặm mà đến, thế mà  là ban thưởng cho Trình Chiêu, hài tử  vốn dĩ  sách   ưu tú, nay  Hoàng Thượng tự  phong thưởng, về  khẳng định sẽ trở thành quan lớn!
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi   về phía Trình Chiêu, ánh mắt trở nên rực cháy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-450.html.]
Trình Chiêu cả  quỳ rạp  đất: “Thảo dân tạ Hoàng Thượng ban ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đây cũng là  đầu tiên  đối mặt tình huống như , lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, lê đầu gối tiến lên, đôi tay cung kính nhận chiếc mâm.
Lính liên lạc tiếp tục  thánh chỉ: “…Còn  trục lăn đá cũng khiến trẫm vui mừng,  chế tạo khéo léo dụng công, thông minh sáng , hai   là Thẩm Chính cùng Tiền Huy, ban thưởng mỗi  một bộ văn phòng tứ bảo!”
Thẩm Chính hai mắt tỏa sáng, trời ạ,  thế mà cũng  Hoàng Thượng ban thưởng!
Hắn vội vàng bò qua, đem đồ vật ban thưởng cho  nhận lấy,   về phía lão cha nhà   cách đó  xa, nhếch môi  rộ lên.
Thẩm huyện lệnh cũng lộ  một nụ  vinh dự,   cha cũng  từng  Hoàng Thượng ban thưởng, nhi tử của    một bước  Hoàng Thượng khen ngợi, nhi tử  của  thật sự tiền đồ.
Tiền Huy   ở đây, đồ vật  ban thưởng của  tạm thời do Thẩm huyện lệnh nhận .
“…Trước  nạn hạn hán,   nạn châu chấu, thôn Đại Hà   đồng lòng ứng phó, đồng tâm đồng sức, là tấm gương sáng của triều , trong lòng trẫm cũng cảm thấy  an ủi… Đặc ban thưởng thôn Đại Hà ba ngàn mẫu ruộng !”
Lý chính trợn tròn đôi mắt.
Lúc  huyện lệnh đại nhân ban thưởng một ngàn mẫu đất, mà nay Hoàng Thượng ban thưởng ba ngàn mẫu, địa giới của thôn Đại Hà bọn họ  thể so  với một cái trấn nhỏ.
Hắn quỳ bò sang: “Thảo dân đại diện   thôn Đại Hà, khấu tạ Ngô hoàng ban ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Toàn thôn tập thể dập đầu, thanh âm đều đang run rẩy: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mọi  cho rằng việc tuyên chỉ đến đây kết thúc, trong đầu lý chính đang nhanh chóng suy tư nên đưa cho hai  truyền tin  một ít bạc cảm tạ,     mang bạc, xem  đành mượn nương Đại Sơn  một ít, một trăm văn tiền  ít quá , tận ba ngàn mẫu đất, bán cho một  gia đình giàu  ở trấn   thôn trang, trong thôn  thể thu  ít nhất là ba ngàn lượng bạc. Hào phóng một chút, biếu hai  lính liên lạc  một lượng bạc  .
Lý chính đang suy nghĩ lung tung,   giọng của lính liên lạc vang lên  thứ hai.
“Lúa tái sinh    cảm thấy mới lạ, tưởng là lời  hoang đường,  đầy hai tháng   lúa mới mọc  từ gốc lúa cũ  càng lạ hơn…”