Ba  Ngô gia  bước  lập tức ngây dại.
Tết Nguyên Đán của bọn họ cũng  từng  ngửi thấy mùi thơm nồng như , mùi thơm  len lỏi  trong khoang mũi khiến nước miếng của bọn họ đều chảy .
Ngô Tiểu Chuy  thể tin  mà nuốt nước miếng một cái.
“Nhìn cái bộ dạng vô dụng  !” Ngô lão đại lạnh lùng , "Đừng để Triệu gia coi thường Ngô gia, bằng  cuộc sống của nhị tỷ con ở trong nhà   càng  dễ chịu!"
Ngô Tiểu Chuy vội vàng gật đầu.
Ba  Ngô gia bước qua ngưỡng cửa   sân,  mặt đất   bùn mà là gạch, sạch sẽ  ngăn nắp.
Sân  rộng,  tường viện, mỗi một góc  thấy đều trải gạch,  cửa lớn trồng hai cái cây,  cây  bàn đá và ghế đá, còn  hai tiểu cô nương  nhặt rau.
Ánh mắt đảo qua,  thể  thấy trong sân  xe ngựa,  thùng xe,  thì  lẽ  nghĩa là  ngựa, trong nhà  thậm chí còn  xe ngựa.
Ngô lão đại  chút mất bình tĩnh.
Ngô đại nương lắp bắp : "Năm ngoái khi Tuệ Nương gả tới đây chúng   tới một , cả nhà  chồng nàng hình như là ở bên , ba gian phòng rách nát, còn  dột... Sao đột nhiên  ở một căn nhà lớn như ,  mặt đất là gạch xanh, nóc nhà còn lợp mái ngói, trời ơi, cái  tốn bao nhiêu bạc..."
Ngô lão đại ho khụ khụ, ý là đừng   vẻ   tiền đồ.
Xuân Hoa đang nhặt rau  thấy thanh âm, vội vàng  dậy: "Là Ngô gia bá bá cùng bá nương tới ,    gọi đại bá nương.”
Trình Loan Loan rửa tay, vội vàng  đón: "Thông gia, các ngươi cũng  tới , mau   , Đại Sơn, đừng bận rộn nữa, mau dâng  cho nhạc phụ con, bồi nhạc phụ và    một lát. Bà thông gia,   cho ngươi , hài tử   ngoan, ăn no  ngủ, ngủ   ăn, cũng  ầm ĩ chút nào cả..."
Nàng kéo tay Ngô đại nương   trong phòng.
Ngô đại nương giống như gặp quỷ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-470.html.]
Năm ngoái lúc Đại Sơn và Tuệ Nương nghị ,  hai nhà gặp mặt  ít, mỗi  gặp mặt, bà thông gia bên  liền lạnh mặt, cứ giống như Ngô gia bọn họ thiếu nợ nàng một trăm lượng bạc , nếu   Tuệ Nương sống c.h.ế.t  gả, nàng tuyệt đối sẽ  gả nữ nhi đến Triệu gia.
Nàng cũng  chuẩn  tâm lý đối mặt với lời  lạnh nhạt của bà thông gia .
Lại  nghĩ tới, Triệu Trình thị vậy mà  kéo tay nàng,  thiết gọi nàng là bà thông gia, vẻ mặt nhiệt tình tươi  giống như là biến thành một  khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan càng nhiệt tình, Ngô đại nương càng khiếp sợ.
Đây sẽ   là cất giấu chủ ý  gì chứ?
“Bà thông gia, ngươi uống một ngụm   ." Trình Loan Loan rót một chén  đưa qua, "Đợi thêm một khắc nữa là hỉ tam diện chín ,  xem Tuệ Nương và hài tử .”
Ngô đại nương tưởng rằng chỉ là nước bình thường, uống một ngụm, hóa    vị ngọt nhè nhẹ.
Đây là  đường đỏ Trình Loan Loan bảo Tào Oánh Oánh nấu, khi   tới cửa thăm hài tử đưa trứng gà, sẽ rót cho   một ly.
Người trong thôn  từng trải sự đời,  thích uống ,  cho đường ngược  càng  hoan nghênh.
Ngô bà nương uống một  hết nước đường, theo Trình Loan Loan  trong phòng.
Vừa  , nàng liếc mắt một cái  thấy  khóa bạc  cổ hài tử , sáng loáng, trắng trẻo, thật sự là chói mắt.
Còn  tã   hài tử,   tã  trong thôn thường dùng, mà là vải bông mịn, một hài tử  mới sinh , một khuê nữ,  dùng vải bông mịn?
Ngô Tuệ Nương   thấy thần sắc của  ruột, liền hiểu đang suy nghĩ gì, mở miệng : "Chiếc khóa bạc  là quà gặp mặt  chồng con tặng, mặt  khắc hai chữ Bình An, chính là hy vọng Tiểu Châu Châu  thể bình an lớn lên.”
“Cái gì?!”
Ngô đại nương sửng sốt.
Từ lúc bắt đầu bước  cái sân , nàng  cảm thấy ngôi nhà  hình như  giống với  .
Lúc  mới uống nước đường, tưởng là  Triệu gia cố ý khoe khoang áp đảo  Ngô gia bọn họ, lúc  khi  thấy khóa bạc,  thấy tã quấn của hài tử,  thấy nửa bát canh gà đặt ở đầu giường còn  đem ... Quan trọng nhất là, nàng phát hiện Tuệ Nương hình như béo lên, hơn nữa còn trắng trẻo, cả   mượt mà, đây   dáng vẻ  chịu khổ nên , cũng   dáng vẻ thê thảm của nữ nhân  khi sinh,  thể  vét sạch… Nàng bỗng nhiên  cảm giác  , sự tình hình như  giống như trong tưởng tượng của nàng.