Triệu Đại Sơn  ở bên cạnh  một .
“Chỉ cần mỗi ngày đều  việc,   muộn về sớm thì sẽ  khen thưởng hai mươi văn tiền?”
“Mỗi tháng chọn  năm công nhân ưu tú, mỗi   khen thưởng một trăm văn tiền?”
“Ngoài tiền công còn  thể  thêm tiền thưởng, nương Đại Sơn thật là quá hào phóng.”
“Không cùng các ngươi  chuyện tào lao,   nhanh   việc, tháng     công nhân ưu tú!”
“Nghe  công nhân ưu tú là do Triệu a nãi chọn ,   tìm hiểu một chút…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu lão thái thái đang ở trong phòng thử quần áo, về  bắt đầu  việc, chuyên môn quản , bà nhất định  mặc một bộ y phục thật , chẳng qua lão nhân bà chỉ  tổng cộng ba, bốn bộ ý phục, mặc thử xong vẫn cảm thấy  hài lòng, mấy món  hiện tại  phù hợp với  phận của bà…
Đang thử đồ thì chợt  trong sân vang lên tiếng tranh cãi.
Triệu lão thái thái vội vàng   ngoài.
“Triệu a nãi,   bả vai của ngài  đau,  tới bóp vai cho ngài.”
“Ai nha, y phục  của ngài rách , nhanh cởi ,  vá  cho ngài.”
“Dừng dừng dừng!” Triệu lão thái thái lui về phía  một bước: “Các ngươi một đám đừng hòng xum xoe, công nhân ưu tú mỗi tháng đều dựa  biểu hiện  việc của các ngươi hàng ngày để chọn ,  thời gian ở chỗ  náo loạn, còn  bằng nhanh trở về  việc!”
Lão nhân gia bà một bộ dạng thiết diện vô tư, khiến cho   đều   thể nhờ  quan hệ để  cửa , cần   việc cho thật .
Do đó một đám  lập tức trở  phường  việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-530.html.]
Vốn dĩ mỗi ngày  giờ Thân là  thể kết thúc công việc, chính là  năm giờ chiều, hôm nay mặt trời  xuống núi mà vẫn còn mấy phụ nhân và hán tử bận rộn  việc, mãi đến khi Triệu Tam Ngưu tới khóa cửa, những   mới lưu luyến trở về.
Đầu đông trời tối  nhanh.
Mới  cơm nước xong còn  kịp rửa chén thì sắc trời cũng    tối đen.
Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản ở trong sân  tấn, một    tấn  chặt củi, một  khác   tấn   sách
Trong phòng,  bàn đặt một cây nến, Trình Chiêu cùng Thẩm Chính cũng đang  sách, chờ mùa đông qua là  tới kỳ viện thí, hiện giờ mỗi một ngày mỗi một đêm thời gian đều  trân quý.
Ngô Tiểu Chùy cũng ở một bên học chữ, đều là những tờ giấy  đó Triệu Tứ Đản   lên,  đem mấy tờ giấy  cất trong túi, thường xuyên lấy   vài , trong một ngày  ít nhất  thể nhớ kỹ mười mặt chữ, lúc rảnh rỗi thì lấy nhánh cây   vẽ vẽ  mặt đất,  đó  nhớ kỹ những chữ   như thế nào…
Tiểu tôn nữ Triệu Nguyệt Châu  ngủ, Ngô Tuệ Nương  ở cạnh bàn, nương theo ánh nến vá áo cho hài tử.
Triệu Nhị Cẩu cùng lúc thương lượng chuyện cửa hàng với Trình Loan Loan: “Đây khế đất của cửa hiệu, đều  xử lý , đây là kết cấu cửa hàng mà con  vẽ ,  đó đều  ghi  kích thước.”
Trình Loan Loan nhận lấy bản vẽ, gật đầu : “Chờ về    xong bản thiết kế thì con lập tức tới đó lo liệu việc trang hoàng cửa tiệm, đây chính là cửa hàng đầu tiên của nhà chúng ,  thử đều   cho  mỹ.”
Cửa hàng  chủ yếu là bán những món ăn độc nhất vô nhị do Tuệ Nương  , phục vụ phân khúc cao cấp một chút, cảnh quan , phục vụ cũng  nên giá cả  cao một chút cũng  .
Tuy rằng đời  nàng  từng tiếp xúc qua việc trang trí hàng quán, nhưng quán ăn nàng từng ghé qua  một ngàn thì cũng tám trăm, thấy  nhiều nên tự nhiên sẽ  ý tưởng của riêng minh
Buổi tối  khi  ngủ Trình Loan Loan vẫn luôn suy nghĩ về các phương án bài trí, nghĩ một lát  ngủ mất.
Ngày hôm   rời giường, nàng liền bắt đầu vẽ, cầm than củi bút   vé vé  giấc, chỉ một lúc   tìm  cảm giác.
Nàng đang chuẩn  kêu Triệu Nhị Cẩu tới để tỉ mỉ giảng giải một  thì một chiếc xe ngựa  ngừng  cửa nhà.
Nàng  dậy   ngoài thì  thấy thì  là Vương viên ngoại của trấn Bình An.