Ghế giám khảo.
Thẩm huyện lệnh  ở vị trí trung tâm.
Bây giờ  thỉnh thoảng   tri phủ đại nhân gọi đến Hồ Châu để thảo luận công việc, địa vị của  cũng cao hơn trong  các huyện lệnh.
Hắn đề xuất  dùng bàn tính để chọn    đầu, xét cho cùng  của phòng thu chi  thể lúc nào cũng cầm bàn tính ở bên , nếu chỉ  dựa  vật bên ngoài, đến khi   bàn tính chẳng  là thành kẻ thất bại  ?
Hắn tuyệt đối sẽ  thừa nhận,   một chút xíu tính toán riêng.
Nha dịch tiến lên thu  bàn tính, ba   xuống  bàn,  đó tiếp tục  đề.
Bởi vì   bàn tính, chủ đề đơn giản hơn một chút,  dài như , nhưng cũng kiểm tra khả năng ghi nhớ và khả năng tính toán của ba .
"Ba nghìn chín trăm lẻ năm!”
Triệu Nhị Cẩu lớn tiếng .
Sau khi    đáp án, vẻ mặt của Tào Phi và  Chu gia  đều là  thể tin , bọn họ  mới bắt đầu tính toán bước đầu tiên, tại  tiểu tử   đưa  đáp án , nhất định là  lung tung, đúng, bịa đặt lung tung một đáp án chính là để tạo áp lực tâm lý cho bọn họ, nhất định là như !
Người phụ trách : "Đáp án chính xác! Câu hỏi tiếp theo — —"
Tào Phi: "..."
Người Chu gia: "..."
Mẹ ơi, tiểu tử  quá giỏi.
Hai  nỗ lực như  nhưng vẫn   kết quả, bọn họ mới bắt đầu tính toán, Triệu Nhị Cẩu cũng  đưa  đáp án, quả thực chính là đả kích hàng loạt.
Người phụ trách đưa  quyết định cuối cùng: "Người  đầu là Triệu Cảnh Thành. Tào Phi và Chu Trung  phân thắng bại,  thi thêm một ván nữa."
Đám đông sôi trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-557.html.]
"Trời ơi,   đầu  học  cũng quá giỏi !"
"Đây là  của phòng thu chi nhà ai, từ  tới giờ  từng thấy qua!"
"Mặc kệ  là nhà ai,  trả lương cao, năm lượng bạc một tháng, nhất định  thuê  tới cửa hàng của chúng !
"A, năm lượng bạc cũng quá ít,  trả mười lượng bạc!"
Một  chưởng quầy  bắt đầu toan tính.
Về phần vị trí thứ hai và thứ ba cụ thể là ai cũng   bao nhiêu  quan tâm.
Lý chính như cùng chung vinh quang mà  với  vây xem xung quanh: "Đây là tiểu tử thông minh nhất thôn Đại Hà chúng ,  học đặc biệt giỏi... Hắc hắc,  của thôn Đại Hà chúng  đều ưu tú, mấy  thứ nhất trong phong thái đại tái đều là  của thôn chúng , ha ha ha!”
Lão nhân gia   chút  khép  miệng .
Tào Oánh Oánh  ở cửa sổ lầu hai quan sát cuộc thi đấu cũng lộ  nụ .
Tào Phi là   tài mà cha nàng đắc ý nhất,  nghề   hai mươi năm, vốn tưởng rằng đánh  thắng đó,  trở thành bại tướng  tay Triệu Nhị Cẩu.
Nàng ở thôn Đại Hà hơn một tháng, thường     Triệu Nhị Cẩu   học, đây là  đầu tiên nàng trực quan cảm nhận   học của  giỏi đến mức nào...
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiểu tử  thật sự  giỏi!" Tào Đức Phúc  nhịn   lên,  mặt tràn đầy kinh ngạc: "Người  tính toán, đầu óc  thông minh hoạt bát, từ nay về ,  chính là cánh tay trái bờ vai  của , xem ai còn dám lừa gạt lão tử, Oánh Oánh, con  sống ở Triệu gia một thời gian, con cảm thấy, trả công cho tiểu tử  một tháng là bao nhiêu tiền thì thích hợp?"
Tào Oánh Oánh hé miệng  : "Chuyện  sợ là  , trong nhà Triệu thẩm cũng đang buôn bán,   khả năng mặc kệ việc  ăn của nhà ."
Khuôn mặt tròn vo của Tào Đức Phúc nhăn ,  thật sự là quá thích tiểu tử , thật hy vọng tiểu tử   thể  việc cho ...
Hắn  về phía  sân, Triệu Nhị Cẩu nhận phần thưởng là một trăm lượng bạc, từ  đài thi đấu nhảy xuống, trực tiếp  tới  mặt Trình Loan Loan.
Vẻ mặt  hăng hái, Trình Loan Loan   dịu dàng  gì đó, mẫu tử hai  cùng   rộ lên.
Tào Oánh Oánh chậm rãi mở miệng : "Con  học cách  ăn,   cha  thể dạy con nhiều hơn ?"
"Đương nhiên là  thể ." Tào Đức Phúc  rộ lên: "Trước  mỗi ngày còn đều nhốt trong phòng thêu hoa, cửa lớn   cửa nhỏ  ,  đều lo lắng  chết. Hiện giờ con xem như  nghĩ thông suốt,  sẽ dạy cho con tất cả bản lĩnh, khi con xuất giá, bản    bản lĩnh bên , nhà chồng con đừng mơ tưởng lừa tiền của con."