Thẩm huyện lệnh đột nhiên  lên.
Ngày hôm qua, ở cuộc so tài văn chương,  vẫn  tìm cơ hội  chuyện với Tuệ nhũ nhân nhưng mãi vẫn   cơ hội.
Hắn còn tính mấy ngày nay bớt chút thời gian đến thôn Đại Hà, bề ngoài là đến thăm nhi tử nhưng thực tế là đến  chuyện với Tuệ nhũ nhân.
Hắn thật sự quá bận, trong lòng vẫn  cho Tuệ nhũ nhân  thấy tấm chân tình của  nhưng vẫn luôn   thời gian.
Tuệ nhũ nhân thấy chướng mắt loại  lời  và hành động  đồng nhất như  cũng là bình thường.
Thẩm huyện lệnh tự xem thường  một lát  trở về phòng  một bộ y phục màu xanh trông  vẻ trẻ trung hơn,  đó  tới sảnh phụ tiếp khách.
“Gặp qua Huyện lệnh đại nhân.”
Trình Loan Loan  lên hành lễ.
Thẩm huyện lệnh  mất tự nhiên : “Sau  Tuệ nhũ nhân  cần đa lễ. Ngồi , mau  xuống.”
Hai   xuống  đều tự giác bưng  lên uống.
Trình Loan Loan uống một ngụm  thông họng   thẳng chủ đề chính: “Ta   Hồ Châu  lưu dân bao vây thành?”
“Nửa tháng   bắt đầu  lưu dân  thành, Tri phủ đại nhân bố trí lều phát cháo ở trong thành, một ngày phát hai bữa, tạm thời  định lưu dân. Ai ngờ ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện mấy nghìn lưu dân ghé đến, nếu nhiều  như   thành, khẳng định sẽ xảy  đại loạn, vì thế Tri phủ đại nhân đóng cổng thành , chỉ bố trí lều phát cháo ngoài thành, cắt giảm thành một ngày phát một bữa.” Thẩm Huyện lệnh thở dài một : “Lưu dân càng ngày càng nhiều, đợi thêm vài ngày nữa, lương thực của Hồ Châu  chống đỡ nổi,   bao nhiêu  sẽ chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-569.html.]
Trình Loan Loan cũng thở dài theo.
Triều đại lấy nông nghiệp  gốc rễ, chỉ cần thu hoạch xảy  vấn đề thì những  ở tầng lớp thấp nhất sẽ c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng với  lượng vô cùng lớn.
Nàng chậm rãi : “Trong thành Hồ Châu, thuế lương do huyện Bình An nộp lên là nhiều nhất. Thẩm đại nhân  nghĩ tới việc những lưu dân  sẽ lén lút tìm đến chỗ chúng  ?”
Thẩm Huyện lệnh gật đầu: “Tri phủ đại nhân   lệnh, nếu  lưu dân đến,  thể lập lều phát cháo ở ngoài thành nhưng tuyệt đối  thể cho lưu dân  thành. Kho lúa của huyện Bình An còn  ít lương thực,  thể cứu  bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu , cũng  thể trơ mắt  những dân chúng nghèo khổ  c.h.ế.t ở ngoài thành.”
Trình Loan Loan mấp máy môi mở miệng: “Quan phủ  nha dịch canh giữ, lưu dân  dám gây lộn xộn nhưng nếu lưu dân xông đến các thôn xóm, sợ là thôn dân sẽ  chịu tai bay vạ gió. Xin hỏi Huyện lệnh đại nhân, nếu lưu dân xâm nhập thôn Đại Hà, ác ý gây sự thì lý chính thôn Đại Hà  quyền xử lý những lưu dân đó ?”
Năm nay, Hồ Châu là địa phương nhiều lương thực nhất cả nước, trong Hồ Châu thì huyện Bình An là nổi bật nhất, mà thôn Đại Hà chính là vựa lúa của huyện Bình An.
Rất  thể những lưu dân  sẽ chạy đến thôn Đại Hà để cướp lương thực.
Không  nàng phỏng đoán ác ý mà khi một   đói đến cận kề cái c.h.ế.t thì chuyện gì họ cũng  thể  . Một đám   vây khốn trong cảnh tuyệt vọng thì càng  thể xem thường lực sát thương của họ.
Huyện lỵ  tường vây bảo vệ, lưu dân    nhưng ở thôn xóm ngoài hai đường chính còn  vô  đường nhỏ khác. Cho dù   đường nhỏ thì những lưu dân  đường rút lui  cũng sẽ gắng gượng mở  một đường sống khác ở trong rừng rậm núi sâu.
Một khi thôn Đại Hà  lưu dân xâm phạm thì sẽ  còn ngày yên  nữa.
Trình Loan Loan tự nhận thấy    là  ích kỷ,  khi đến thời đại  cũng luôn luôn dùng hết khả năng của  trợ giúp   cùng khá giả hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
 bây giờ nàng  dám tùy tiện  giúp những lưu dân  bởi vì quá mạo hiểm.
“Tuệ nhũ nhân  cần lo lắng.” Thẩm Huyện lệnh trấn an: “Bên trạm dịch   công tác thống kê, lưu dân năm nay đến từ phía nam  chừng ba bốn nghìn ,  đường   c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét  sáu bảy trăm,  một nghìn    nơi khác, lưu dân đến Hồ Châu ước chừng hai nghìn , những    phân tán khắp các nơi ở Hồ Châu, lưu dân lén đến huyện Bình An dự tính   bốn năm trăm , sẽ  xảy  đại loạn. Hơn nữa Tri phủ đại nhân   sổ con tấu lên triều đình, thỉnh cầu triều đình mở kho lương cứu tế….”
Trình Loan Loan gật đầu.