Tào Oánh Oánh nở một nụ   thiện với Mạnh di nương.
Mạnh di nương thoáng chốc hiểu , Đại tiểu thư  che chở cho nàng . Nếu nàng  còn  hiểu rõ thì xứng đáng  phu nhân g.i.ế.c chết.
Nàng  bật dậy  qua, quỳ gối  mặt Tào Oánh Oánh: “Cám ơn Đại tiểu thư  trả  sự trong sạch cho  . Đại ân đại đức của Đại tiểu thư,   suốt đời khó quên.”
Tề thị tức giận vỗ bàn: “Thật sự là phản , khi nào thì đến lượt một nữ nhân sắp xuất giá  chủ Tào gia.”
“Oa oa oa, đại tỷ  xa nhất.”
Tiểu nhi Tào gia đột nhiên  lóc ầm ĩ,  dậy đá một đá  chân Tào Oánh Oánh.
Sắc mặt Triệu Nhị Cẩu trầm xuống, đưa tay xách cổ áo  của tiểu nhi Tào gia lên.
“Thả ! Thả !” Tiểu nhi Tào gia lớn tiếng gào thét: “Ta  cần   gì hết. Toàn bộ của Tào gia đều thuộc về , bất kỳ kẻ nào cũng   phép cướp của . Người , kéo Mạnh di nương xuống, đánh c.h.ế.t đứa con hoang trong bụng ả  ….”
Sắc mặt Tào Đức Phúc đột nhiên  đổi.
Nhi tử của  mới bảy tuổi,    thể độc ác như .
Cho dù hài tử trong bụng Mạnh di nương   dòng giống của Tào gia nhưng đánh c.h.ế.t như  cũng quá nhẫn tâm .
Hắn  chằm chằm Tề thị, nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi dạy dỗ nhi tử như  hả,  đời    một độc phụ như ngươi.”
Hắn đưa tay lên, dốc sức vung một cái tát.
“Không  đánh nương .”
Tiểu nhi Tào gia hét lớn một tiếng  bổ nhào qua, cắn lên mu bàn tay Tào Đức Phúc.
May mắn Triệu Nhị Cẩu  bên cạnh, đúng lúc ngăn cản, nếu  mu bàn tay của Tào Đức Phúc sẽ  cắn chảy máu.
“Người .” Tào Đức Phúc hét lớn: “Giải phu nhân và thiếu gia , tách  canh giữ, buổi tối  tiếp tục xử lý.”
Tôn quản sự gật đầu: “Vâng, lão gia.”
Hắn  vẫy vẫy tay, bốn bà tử khỏe mạnh đè Tề thị , bốn gã sai vặt tiến lên khiêng tiểu nhi Tào gia .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-581.html.]
Tiểu nhi Tào gia vẫn luôn  lóc ầm ĩ.
Ngược  Tề thị im lặng hơn chút ít, nhưng trong con ngươi chất chứa đầy ắp oán độc.
Mẫu tử hai    giải , Mạnh di nương cũng  nha  dìu lui xuống, lúc  rốt cuộc trong phòng khách cũng yên tĩnh .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Khiến Tuệ nhũ nhân chê  .” Tào Đức Phúc thở dài một : “Hậu viện Tào gia của chúng   bao giờ  lúc yên  cả.”
Trình Loan Loan mở miệng : “Tào tiểu thiếu gia quả thật   lời cho lắm,  lẽ Tào lão đại  để tâm nhiều hơn.”
Tào Đức Phúc  , lập tức khiêm tốn học hỏi: “Nhiều thế hệ Tào gia  đều lương thiện trong sạch, tiểu nhi trở thành như  hẳn là  chịu sự ảnh hưởng của độc phụ Tề thị .  Tề thị là mẫu   sinh của hài tử, dù  cũng  thể….”
“Nếu mẫu   sinh   đức hạnh thì nên suy nghĩ đến việc đổi  khác dạy dỗ.” Trình Loan Loan lạnh nhạt : “Hài tử còn nhỏ, còn  thể uốn nắn, đợi   trưởng thành , hối hận cũng  kịp nữa.”
Tào Đức Phúc gật đầu: “Tuệ nhũ nhân  đúng,   cố gắng hết sức nhanh chóng tìm  chuyên chăm sóc cho hài tử,  cho phép Tề thị tiếp tục nhúng tay nữa…. Về phần Tề thị, để nàng  ở trong từ đường ngày ngày ăn chay niệm phật .”
Trình Loan Loan cũng  cho rằng Tề thị  thể an phận nhưng Tào Đức Phúc hạ  quyết tâm như     dễ , một  ngoài như nàng chỉ cần  đến đây thôi.
Lúc rời khỏi Tào gia, nàng kéo một  Tào Oánh Oánh đến dặn dò: “Sau  tâm tư hậu nương con chắc là sẽ tập trung   Mạnh di nương, nếu như con  đối đầu với hậu nương đến cùng thì  dốc hết khả năng bảo vệ hài tử trong bụng Mạnh di nương cho đến khi  sinh ….”
Tào Oánh Oánh gật đầu: “Con  ạ.”
Nếu như Mạnh di nương sinh  nhi tử, dạy dỗ thật  thì   gia nghiệp của Tào gia  chắc  do tiểu  kế thừa.
Tuy thương hộ bọn họ coi trọng sự khác biệt giữa con trưởng dòng chính và con thứ nhưng thật  cũng  quá chú trọng đến mức đó, cuối cùng thì  kế thừa gia nghiệp  là  thông minh.
Cha nàng  thông minh,   thể kế thừa Tào gia , đó là vì a gia a nãi chỉ  một nhi tử là cha….
“Nhất định  bảo vệ  bản .” Triệu Nhị Cẩu ho nhẹ một tiếng, : “Nếu cần giúp đỡ  thể sai  truyền tin đến thôn Đại Hà, bất cứ lúc nào  cũng  thể đến đây một chuyến.”
Khuôn mặt tươi  của Tào Oánh Oánh đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng đồng ý, thẹn thùng trốn ở  lưng Tào Đức Phúc.
Tào Đức Phúc bảo  chuyển hết quà đáp lễ lên xe ngựa, quà đáp lễ của lễ hạ sính đều   chú trọng, Tào Đức Phúc mời  chuyên phụ trách đến sắp xếp, bất kỳ ai cũng  tìm   sai sót nào cả.
Xe ngựa từ từ chuyển động, Triệu Nhị Cẩu kéo dây cương, lưu luyến  về phía Tào Oánh Oánh.
“Còn ngắm nữa.” Bà mối Triệu trêu ghẹo: “Đợi bốn năm tháng nữa là thành  , còn nhiều thời gian để ngắm lắm.”
Trong lòng Triệu Nhị Cẩu  ngọt ngào  chua xót, thời gian gần nửa năm thật sự  lâu.