"Nhị Cẩu nhà chúng  chỉ  bốn đường  ruột thịt,  thiếu một   như ngươi." Sắc mặt Trình Loan Loan dần lạnh xuống. "Nếu    ý định  kết  cùng với Triệu gia chúng ,  thì đừng  là chuyện mượn lương thực, chỉ cần   khác  thấy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Nhị Cẩu. Thêm nữa, ngọc măng  tay ngươi là đồ  đưa cho vợ tương lai của Nhị Cẩu,   quan hệ gì với ngươi, trả  đây."
Tôn Thủy Cần còn  hiểu chuyện gì đang xảy , ngọc măng trong tay   Trình Loan Loan lấy về.
Nàng  lúng túng cắn môi , khó trách  ở thôn Đại Hà  rằng  nương của Triệu Nhị Cẩu   là  dễ chơi, thì  thật sự là , đồ vật  cho  còn  thể đòi , may mắn nàng   đồng ý gả , nếu      sẽ  khổ cực như thế nào.
"Mười cân cho ngươi mượn  đó coi như xong, nhà chúng  cũng  thiếu mười cân lương thực , chủ yếu là -----" Âm thanh của Trình Loan Loan càng lạnh. "Ta  hy vọng ngươi  đến Triệu gia, càng  hy vọng ngươi  đến tìm Nhị Cẩu, mau trở về thôn Quế Hoa của ngươi ."
Nước mắt Tôn Thủy Cần  cầm  mà rơi xuống, nàng   dám ở  lâu, sợ Trình Loan Loan   điều gì đó khiến nàng  cảm thấy  hổ, nàng  cầm theo bịch lương thực, nhanh chóng chạy về phía thôn Quế Hoa,  nhanh  ảnh nàng   biến mất giữa khu rừng rậm rạp.
Trình Loan Loan chuyển ánh mắt  về phía mấy đứa con của , còn tưởng rằng bốn tiểu tử  sẽ kinh ngạc về sức chiến đấu của ,  nghĩ tới bọn họ  vô cùng bình tĩnh.
Được , nếu nguyên chủ gặp  loại sự tình   lẽ  cào nát mặt Tôn Thủy Cần từ lâu ,  nãy nàng   là nhẹ nhàng .
Ánh mắt nàng dừng   Triệu Nhị Cẩu, tiểu tử  vẫn còn trong bộ dáng hồn bay phách lạc.
Bị từ chối bất ngờ như thế,   kịp đề phòng, tâm tư sợ là nát vụn hết .
Nàng lạnh nhạt mở lời: "Nhị Cẩu, con là đứa nhỏ thông minh nhất trong nhà chúng ,   để dẫn nước ở  núi chảy xuống , chuyện  con cứ từ từ mà suy nghĩ thật ."
Triệu Tứ Đản  phục,  cảm thấy bản   cũng  thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-62.html.]
Hắn nhất định  so tài với Nhị ca, nghĩ  biện pháp thật .
Một bên mẫu tử năm  hái nấm và rau dại, một bên suy nghĩ  thế nào để dẫn nước.
"Nương, con nghĩ  ." Triệu Tứ Đản hưng phấn hô lên. "Trên núi   nhiều cây tre, bên trong cây tre rỗng ruột, thông tất cả các đoạn của cây tre  nối chúng ,   là  thể dẫn nước từ  núi về nhà chúng    ?"
Trình Loan Loan  nhịn , sợ hãi than: "Tứ Đản, con thật thông minh, nhưng mà ống tre  đường kính nhỏ,  nước dẫn   nhiều, chỉ  thể dùng cho cuộc sống hằng ngày,  biện pháp nào  hơn  thể dẫn nước từ núi xuống ruộng  , như  cho dù trời   mưa thì năm nay cũng sẽ   mất mùa,   thu hoạch.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỳ thật trong lòng nàng   một cái ý tưởng sơ khai ban đầu.
"Nương, chúng   thể đào một cái rãnh mương ? Triệu Nhị cẩu nhẹ giọng . "Ở  núi chúng  đào một cái rãnh, nước sẽ tự động chảy từ  xuống, chảy bao nhiêu cũng ..."
Trình Loan Loan  rộ lên: "Nhị Cẩu, con nghĩ giống  đấy, bây giờ còn  một vấn đề,  cách từ  núi xuống chân núi dài  bao nhiêu? Cần bao nhiêu  để đào mương,  đào bao lâu, những thứ  con đều cần suy nghĩ thật ."
Triệu Nhị Cẩu  lên,  bốn năm bước, đại khái là  một trượng,  đánh giá  : "Dài như , mỗi  đào một canh giờ thì chắc chắn  thể đào xong. Từ chân núi đến nơi  cần  hơn hai, ba nghìn , mỗi  một canh giờ..."
Trình Loan Loan tiếp tục dẫn hướng, : "Trong thôn, thanh niên trai tráng  sức lao động đại khái   bốn, năm trăm , nếu  bộ   cùng  thì cần  bao lâu?"
Triệu Nhị Cẩu bắt đầu gãi cổ: "Nương, con tính  ..."
Trình Loan Loan đỡ trán, đây là bài toán mà đứa trẻ bảy, tám tuổi ở thời hiện đại  học, kết quả ở thời cổ đại    vài  .
Chờ  khi cuộc sống bình  , chuyện thứ nhất cần  chính là dạy bọn nhỏ học chữ,  toán.