Thăm dò sự sống 2
Vương Vĩnh Thành cùng Triệu Thụ Căn cùng  dùng sức  kéo  lý chính  ngoài,    đều  vùi trong tuyết hơn mười mấy phút, y phục   cũng  kết băng,  đông lạnh như gậy gỗ, cứng đờ tới mức tay chân  thể hoạt động.
Bao Hồng –  mới đến thôn Đại Hà vội đem y phục mùa đông của  khoác lên  lý chính.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người bên  tiếp tục đào, chỉ một lát , Trình Chiêu cùng A Phúc cũng   đưa  khỏi đống tuyết. A Phúc vẫn còn thanh tỉnh, Trình Chiêu chỉ là một thư sinh,  thể  kém,  ngất  .
Trình Loan Loan cởi áo choàng lông thỏ   , bao lấy Trình Chiêu: “Đại Sơn, con cõng Chiêu nhi chạy về nhanh.”
Triệu Đại Sơn  tiên ôm Trình Chiêu bò xuống đống tuyết, phía    tiếp ứng tránh việc té  thương,  đó  cõng Trình Chiêu chạy như bay về nhà.
“Nương, ngài mặc y phục của con .”
Triệu Tam Ngưu cởi y phục của   khoác lên  Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan cũng    vẻ,  thể của nàng quả thật là  kém, nếu sinh bệnh thì ước chừng   đến nửa tháng mới  thể hồi phục.
Nàng quấn chặt quần áo mở miệng : “Mọi  nhanh chóng dọn dẹp công cụ, trở về mau.”
Chỗ  là một khe núi, hai bên sườn núi  gió thổi qua, đây là vị trí  dễ xảy  lở tuyết, hôm nay còn chỉ là một trận lở tuyết nhỏ, lượng tuyết rơi xuống chỉ  một phần hai mươi, ở phía   vẫn còn nhiều tuyết đọng ,   khi nào sẽ đột nhiên lở  rơi xuống chỗ .
Triệu Tam Ngưu che chở Trình Loan Loan  ở phía , Vương Vĩnh Thành cùng ba, bốn đội viên của đội tuần tra che chở lý chính và A Phúc  theo, phía  chỉ còn  một vài  thu dọn công cụ  nền tuyết.
“Chi chi — chi ——”
Trình Loan Loan   tiếng gió rít qua khe núi và âm thanh tuyết lở.
Nàng  , những  khác tất nhiên cũng  .
Đã  kinh nghiệm nên những     thời gian ngẩng đầu quan sát phía , dùng hết sức lôi kéo  tiến về phía ,  ngã nhào  nền tuyết.
Xôn xao!
Ầm ầm ầm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-630.html.]
Mảng tuyết lớn lở  ầm ầm ầm rơi xuống, tạo  tiếng động kinh hoàng
Trình Loan Loan là  Triệu Tam Ngưu ném xuống, cái ót của nàng đập  một khối tuyết  kết băng, lập tức phát đau.
Nàng cũng  rảnh lo, lập tức  lên,  đầu   thì thấy  bộ tuyết đọng ở hai sườn núi đang dần lao xuống, tuyết lở   chắc chắn dày hơn mười mét.
Nếu    tuyết lở chôn vùi thì chắc chắn sẽ chết.
Nàng vội : “Vương Vĩnh Thành, mau, kiểm kê  lượng !”
Vương Vĩnh Thành gật đầu,  tiên là điểm danh tổ trưởng,  đó tổ trưởng  kiểm kê tổ viên,  bộ quá trình mất  đến hai phút.
“Còn thiếu một !” Vương Vĩnh Thành sắc mặt trắng bệch: “Thụ Căn ,  ở ?!”
Triệu Hữu Qúy lập tức phát điên: “Thụ Căn! Thụ Căn của , con  thấy  thì trả lời một tiếng!”
Tuyết ở  núi lúc  gần như  lao xuống , lúc  lớn tiếng  chuyện cũng  còn vấn đề gì nữa, Trình Loan Loan cũng  ngăn cản.
Triệu Hữu Qúy tiếp tục kêu, nước mắt đều  rơi xuống, quỳ  mặt đất  thấu trời đất,   một nhi tử như , nếu nhi tử c.h.ế.t  thì  cũng   sống nữa…
“Cha…Con ở chỗ …”
Lúc , một giọng  mỏng manh vang lên, Triệu Thụ Căn từ trong đống tuyết bên cạnh bò ,  mặt mang theo vẻ tươi .
Tay   dùng sức lôi  một cái cuốc: “Cái cuốc  là nhà chúng  mới , cũng  thể ném trong đống tuyết …”
Chính vì để lấy  cái cuốc  mà  mới chậm một bước.
“Cái thứ ngu xuẩn nhà ngươi,  cái cuốc cũng đáng để ngươi  như  ?” Triệu Hữu Qúy túm lấy , hung hăng đạp mấy đạp, lau nước mắt : “Trở về   xử lý ngươi!”
Trình Loan Loan thở phào một  nhẹ nhõm: “Nơi  quá lạnh,   mau chóng trở về uống canh gừng giữ ấm, đừng để sinh bệnh.”
Nàng nhanh chóng chạy về,  lúc  thấy Triệu Đại Sơn chuẩn  đem Trình Chiêu đặt lên giường sưởi, nàng vội vàng ngăn cản: “Cả    lạnh đến đông cứng,  thể đột nhiên  nóng, đem  đặt bên giường  , nhanh  nấu nước ấm và canh gừng..”
Nàng sai Triệu Nhị Cẩu đem cởi y phục ướt   Trình Chiêu ,  áo lót sạch sẽ,  đó đắp chăn lên, đồng thời kêu Nhị Cẩu xoa bóp   cho Trình Chiêu để cho m.á.u tuần  trở …