Thẩm lão phu nhân đến cửa 2
Triệu Nhị Cẩu đưa thực đơn qua: “Muốn ăn cái gì cứ tùy ý gọi, hôm nay con mời khách.”
Tào Đức Phúc  ha hả: “Hôm nay bọn  tới đây là để ủng hộ nương của con, con còn  mời khách ,   , nhanh kêu phòng bếp  món gì ngon thì cứ bưng lên đây.”
Trình Loan Loan ở  lầu lấy nước , tự  đưa lên phòng cho khách.
Đưa cho Vương viên ngoại một bình, Tào Đức Phúc một bình,  đó đến gian phòng của Thẩm huyện lệnh, kết quả mới    thì Thẩm huyện lệnh  lập tức  dậy: “Vừa mới   tới báo, Hạ Viêm  đường áp tải về kinh thành  c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.”
Trình Loan Loan kinh ngạc  hình: “Tại   như ……”
“Làm nhiều việc ác, ông trời đều  thấy.” Thẩm huyện lệnh lắc lắc đầu: “Ta  đến Hồ Châu một chuyến, hiện tại xin cáo từ , ngày  rảnh rỗi  đến ủng hộ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan   vội nên cũng  giữ , lập tức tiễn  xuống lầu  cửa.
Thẩm huyện lệnh mỗi bước rời  đều cảm thấy lưu luyến.
Trình Loan Loan    đầu   trong tiếp tục chiêu đãi khách nhân thì  một chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng ở cửa chính của tửu lâu.
Một phụ nhân ba mươi, bốn mươi tuổi nhảy xuống ,  đó đỡ một lão phu nhân năm, sáu mươi tuổi xuống theo.
Lão phu nhân    mặc y phục bằng  thô, tóc vấn lên cao, cắm một cây trâm bạc, tinh thần sảng khoái minh mẫn.
Trình Loan Loan  khuôn mặt của lão phu nhân, mơ hồ cảm thấy hình như  chút quen mắt, dường như  từng gặp qua.
“Lão  gặp qua Tuệ Nhũ nhân.” Lão phu nhân mỉm   về phía Trình Loan Loan: “Đông Minh  ngươi là một nữ tử thông minh lanh lợi, hôm nay  thấy thì đúng thật là như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-686.html.]
Trình Loan Loan  chút ngơ ngác: “Đông Minh?”
“Thẩm Đông Minh.” Lão phu nhân  xong, thấy Trình Loan Loan vẫn giữ bộ dạng  kịp phản ứng, tức khắc  chút cứng họng: “Đừng  là lâu như   mà ngươi vẫn   tên nhi tử nhà  ?”
Thẩm…Thẩm Đông Minh, Thẩm huyện lệnh!
Trình Loan Loan đột nhiên phản ứng : “Thì  là Thẩm lão phu nhân, xin mời  bên trong.”
Thẩm lão phu nhân năm nay  hơn năm mươi,  chút lớn tuổi, nhưng tinh thần quả thực  tồi, ăn mặc mộc mạc,  qua là  đây là kiểu  hàng năm đều lên chùa lễ Phật.
Sảnh lớn   kín, Trình Loan Loan trực tiếp dẫn  lên lầu, đưa  gian phòng mà Thẩm huyện lệnh  mới .
Nàng  hỏi: “Nghe Tiểu Chính  lão phu nhân tin phật, ngày thường chỉ ăn chay ?”
“Nếu  rời khỏi Phật đường thì ở khía cạnh món ăn cũng  cần câu nệ nhiều.” Thẩm lão phu nhân mở miệng: “Lão     thể da mặt dày mời Tuệ Nhũ nhân  xuống cùng ăn ?”
Hoạt động ăn thử miễn phí ở sảnh lớn  qua giai đoạn cao điểm,  Nhị Cẩu cùng Đại Vượng trông chừng, tạm thời sẽ  xảy  sai sót.
Trình Loan Loan ngoan ngoãn  xuống: “Lão phu nhân  thể tới Đại Hà Yến ủng hộ  là cho  mặt mũi , bữa cơm  cứ để  mời , lão phu nhân  lớn tuổi, gọi một phần gà kho đậu hũ, thêm một phần măng xuân hầm thịt, lão phu nhân còn  cái gì nữa ?”
“Hai món là đủ .” Thẩm lão phu nhân đột nhiên cầm lấy tay của Trình Loan Loan: “Khuê danh của ngươi là Loan Loan đúng ,   đây tự  chủ gọi ngươi một tiếng Loan Loan .”
Mí mắt Trình Loan Loan giật giật, trực giác  cho nàng rằng   Thẩm lão phu nhân tới đây tuyệt đối   là để ăn cơm uống rượu thông thường.
Lão phu nhân cũng    thích vòng vo, trực tiếp  thẳng  vấn đề: “Đông Minh ngày đêm đều nhớ nhung ngươi, Tiểu Chính cũng  là ngươi  ,  lúc  còn nghĩ nữ nhân nhà ngươi    cho phụ tử bọn  uống bùa mê thuốc lú gì  , hôm nay  thấy  mới   lúc  là tầm  của  hạn hẹp,  đời    một nữ tử ưu tú như Loan Loan.”
“Thẩm đại nhân trong lòng mang bá tánh, đến giờ vẫn chỉ  hai bàn tay trắng,  vẫn luôn yêu kính ngài , Tiểu Chính đáng yêu hiểu chuyện,  cũng  thích.” Trình Loan Loan mặt  đổi sắc mở miệng, “Không  lúc  Tiểu Chính  nhận    nuôi ,  bằng tìm thời gian thích hợp  tiến hành luôn.”
Vừa  lời  thì Thẩm lão phu nhân  rõ ràng Tuệ Nhũ nhân nhà   căn bản   ý gì với nhi tử nhà bà, chuyện  chỉ do hai phụ tử  đơn phương nhiệt tình.
Tuy là  nhưng Thẩm lão phu nhân ngược  càng thưởng thức Trình Loan Loan,  : “Được,  thì kết nghĩa,  cũng coi như  nhiều thêm một đứa con gái nuôi, ,  ,  trở về hỏi ý của Đông Minh và Tiểu Chính một chút…”