Nha  phản chủ 2
“Cha!” Lãnh Như Sương chịu đựng sự mệt mỏi, lạnh giọng mở miệng, “Nếu cha một hai  buộc chặt con và Trình công tử  với , con đây chỉ  thể hẹn kiếp   tiếp tục  nữ nhi của ngài!”
“Được!” Lãnh viên ngoại than dài một : “Tri phủ đại nhân ở bên    việc , Tri phủ phu nhân cũng chạy sang đây, Trình công tử, ngươi     sớm cho  cô cô của ngươi là Tuệ Nhũ nhân?”
Nếu  sớm thì ông    đưa  kế sách tệ hại như .
Lãnh gia chỉ là một thương hộ,  thế nào thì cũng  thể đắc tội Tuệ Nhũ nhân do chính thánh thượng sắc phong chứ.
Trên mặt Trình Chiêu hiện lên một tia  hổ.
Chuyện   mà vẫn đến tai nhị cô,   liên lụy nhị cô.
Cũng   khi nào mới  thể báo đáp ân tình mà nhị cô  cho .
Trên mặt Lãnh Như Sương lộ rõ vẻ kinh ngạc, vị Trình công tử  thế mà  là chất nhi của Tuệ Nhũ nhân ?
Tuệ Nhũ nhân chính là vị phụ nhân ngày đó cùng Trình công tử lên tú lâu,  đó vui vẻ trò chuyện với cha nương của nàng  hủy bỏ hôn ước đó ?
Vì  mà Lãnh gia bọn họ quả thật là  trèo cao.
May mắn là còn  gây  họa lớn.
“Trình công tử, mời  bên .”
Thái độ của Lãnh viên ngoại     đổi chỉ trong nháy mắt.
Thứ nhất, Trình Chiêu là chất nhi của Tuệ Nhũ nhân, thứ hai, Trình Chiêu là án thủ kỳ viện thí, cuối cùng, Tri phủ phu nhân cũng   mặt .
Ông  cần   thái độ cung kính, bằng , Lãnh gia hiện tại khó mà yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-750.html.]
 mặc kệ thái độ của Lãnh viên ngoại  bao nhiêu cung kính thì Lãnh gia vẫn trở thành trò  lớn nhất của cả thành Hồ Châu.
Tới tham gia tiệc cưới ngoại trừ  Lãnh gia thì phần lớn đều là đối tác hợp tác  thương trường, mặc dù  quan hệ hợp tác nhưng trong đó cũng   ít sự cạnh tranh, Lãnh gia xảy  chuyện như  thì một đám  lập tức tới xem náo nhiệt.
“Ái chà,  nghĩ đến thì   là ép gả.”
“Lãnh viên ngoại đúng là tên trộm gà, thế mà  nhân lúc yết bảng mà  bắt nữ tế, thiếu chút ông   thực hiện  ý đồ .”
“Chỉ  một khuê nữ bệnh tật mà cũng   thông gia với Tuệ Nhũ nhân, đây   mơ mộng hão huyền .”
“…”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tuy rằng diện tích của Hồ Châu lớn nhưng mỗi năm   sách đỗ  cử nhân    bao nhiêu, Trình Chiêu  là   đầu bảng,  thì tháng tám năm nay chắc chắn sẽ trở thành cử nhân,  sẽ  vẻ vang Hồ Châu chúng , về  công thành danh toại sẽ tạo phúc cho bá tánh Hồ Châu .” Tri phủ phu nhân lạnh giọng mở miệng: “Ngươi vì tương lai phía   Trình tú tài chắc chắn sẽ thi đậu cử nhân thì lập tức tính toán hôn sự ,  Trình tú tài  vướng  chuyện nữ nhi tình trường, chẳng  là khiến Hồ Châu  mất  một vị cử nhân? Ngươi   sai ?!”
Lãnh viên ngoại sắp  tới nơi.
Một  tú tài  khi thi đậu công danh thì việc đầu tiên sẽ  là thành ,  khi thành  thì mới  thể an tâm dự kỳ thi hương, đây là ước định mà cũng  trở thành quy củ,    miệng của Tri phủ phu nhân  trở thành ảnh hưởng đến việc tú tài thi đậu cử nhân?
Tri phủ phu nhân lên tiếng thì  cũng  phản bác , đầu gục xuống cực thấp: “Biết sai, tiểu nhân  sai!”
Tri phủ phu nhân  về đám khách khứa đang  xem náo nhiệt, nhàn nhạt : “Tiệc hỉ kết thúc ở đây, hôn sự của hai nhà Trình Lãnh xem như   duyên , tất cả giải tán .”
“Vâng!”
Mọi  chắp tay đồng ý, cúi đầu yên lặng giải tán.
Bọn họ cũng ước gì  mau mau rời , đây chính là chuyện lạ hiếm khi   ở thành Hồ Châu, nhiêu đây cũng đủ để bọn họ tán gẫu hồi lâu.
Trình Loan Loan cảm kích  về phía Tri phủ phu nhân: “Đa tạ phu nhân  mặt giải vây.”
Tuy  bản  nàng cũng  thể giải quyết nhưng nhất định là  phí hết một phen mồm mép,  còn tổn hao tinh thần, nào  như Tri phủ phu nhân giải quyết vấn đề nhanh như .
Tri phủ phu nhân  : “Là Tiền lão gia tử đưa cho phủ Tri phủ bái ,  là chuyện của Lãnh gia, chuyện nam nữ thành  mà để Tri phủ  mặt thì giống như chuyện bé xé to, cho nên  mặt dày chạy tới đây, may mà còn kịp.”
Trình Loan Loan yên lặng nhớ kỹ Tiền lão gia tử,  chỉ đưa cho nàng  mời mà còn đến phủ nha tìm viện binh, xem , nàng  đến gặp mặt Tiền lão gia tử trò chuyện một chút.