"Hoành nhi còn nhỏ,     những thứ , nhất định là ngươi trong lúc vô tình    Hoành nhi  thấy." Tào Đức Phúc  lạnh, "Đồ cưới của Oánh Oánh, đa  đều là di vật mẫu  của nàng để ,  một   ngươi tiêu xài,  liền cầm cửa hàng thôn trang của Tào gia bổ sung phần thiếu sót ,  , ngươi sẽ  cho rằng tất cả Tào gia đều thuộc về Hoành nhi đó chứ?"
Tề thị tức giận: "Hoành nhi là trưởng tử duy nhất của Tào gia, tương lai sẽ kế thừa Tào gia, chẳng lẽ kế thừa một cái xác rỗng?"
"Thứ nên thuộc về Hoành nhi sẽ  thiếu, nhưng đồ cưới nên thuộc về nữ nhi của , mặc kệ là đích nữ  là thứ nữ, nên  nhất định  ." Tào Đức Phúc  chắc như đinh đóng cột, "Lần  đưa , cũng đừng để Hoành nhi  theo  nhà  mất mặt  hổ, để một  trưởng chi nhánh Tào gia  qua đó, chuyện nên dặn dò thì đều  cho rõ ràng."
Tôn quản sự gật đầu: "Rõ!"
Tề thị rốt cuộc đè   lửa giận, lập tức  lên: "Hoành nhi là   ruột thịt của Oánh Oánhệ, đích tỷ xuất giá,   vốn nên đưa ,  cho Hoành nhi đưa  là  ý gì, ngươi để  trong tộc nghĩ thế nào, ngươi bảo Hoành nhi   đặt chân ở Tào gia, ngươi..."
"Tỷ!" Mạnh di nương  ở bên cạnh yếu ớt mở miệng, "Lão gia  quyết định như  thì cứ an bài như thế , một vị phụ nhân như tỷ còn  can thiệp quyết định của gia chủ ?"
Nàng  xong liền sờ lên bụng của .
Nửa non năm nay, nàng  một mực ở trong viện của Tào Oánh Oánh an tâm dưỡng thai, ăn uống đều là thực phẩm thượng đẳng, cả  mượt mà thêm một vòng,  vô cùng phúc hậu, bụng của nàng nhô lên thật cao,  tám, chín tháng, sắp  lâm bồn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tề thị đảo mắt qua,  thấy phần bụng nhô lên , trong mắt hiện lên vẻ cay độc.
"Ai nha tỷ, ngươi   như   cái gì..." Mạnh di nương  dậy, núp ở  lưng Tào Đức Phúc, "Lão gia, ngài  tỷ , giống như hận  thể ăn  , lời   mới  chính là lời  thật nha, cái nhà  vốn chính là lão gia định đoạt..."
Tề thị nghiến  nát bộ răng già.
Năm ngoái  sự việc  của Tào Oánh Oánh, giữa nàng  và Tào Đức Phúc liền  chút nội bộ lục đục,  thêm Mạnh di nương  một mực châm ngòi, dẫn đến quan hệ của nàng  và Tào Đức Phúc ngày càng rạn nứt, nếu như cái thai  của Mạnh di nương là nam, như , Hoành nhi của nàng  sợ là...
Nàng  đang suy nghĩ, cổng nhà chính liền truyền đến tiếng của bà mối Vương.
Bà mối Vương  ở phía , hai hỉ bà đỡ Tào Oánh Oánh  đến, tân nương   ngoài, cần quỳ lạy cha .
Tề thị hít sâu một ,  xuống, Tào Đức Phúc cũng  xuống vị trí gia chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-796.html.]
"Cha, mời ngài uống ." Tào Oánh Oánh giơ chén  lên đưa tới tay Tào Đức Phúc,  đưa tới  tay Tề thị, "Mẫu  mời uống ."
Bà mối Vương kéo cuống họng : "Nhất bái!"
Tào Oánh Oánh quỳ xuống, dập đầu.
"Nhị bái!"
Nàng  dậy, dập đầu, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.
"Tam bái!"
Lần dập đầu một  nữa, nước mắt treo ở bên  lông mi, dòng lệ nóng hổi tràn  khỏi mi.
Nửa năm qua, cha   xa  ăn nữa, ngày ngày   ngoài đều dẫn theo nàng bên cạnh, dạy nàng cách buôn bán,  cho nàng một chút đạo lý  .
Ngày ngày ở cùng , tình cảm cha con trở nên khăng khít, đột nhiên  tách , nàng   nỡ .
Nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.
"Oánh Oánh ai..."
Tào Đức Phúc thanh âm cũng nghẹn ngào.
Hắn xoay  đỡ nữ nhi  dậy: "Phải  cửa , đừng  đừng , nhòe  lớp trang điểm sẽ khó coi..."
Bà mối Vương cất cao giọng: "Tân nương   ngoài!"
Hai hỉ bà đỡ Tào Oánh Oánh   ngoài, Tào Đức Phúc cùng Tề thị cũng  theo, Tề thị vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững còn Tào Đức Phúc lén lau mắt một cái.