Nói lời tạm biệt với quá khứ 1
Trong sân Lưu gia   nhiều thôn dân tới xem náo nhiệt vây quanh.
"Ôi chao, thật sự là mất mặt,  đầu tiên    nam nhân  bà nương của  hưu bỏ."
"Còn    khốn Lưu Khôi   nhiều chuyện , nếu    thể    bắt  nhược điểm."
"Trước    trộm hai con gà mái đẻ trứng của nhà ,  tới tìm tộc trưởng nhưng cũng   tác dụng gì, hiện giờ báo ứng rốt cục cũng tới, đáng đời."
"Vậy mà dám trộm đến   Tuệ Nhũ Nhân, tự gây nghiệt  thể sống..."
Người bên ngoài chỉ trỏ, Lưu tộc trưởng và Lưu lý chính  bao giờ cảm thấy mất mặt như .
Thanh danh của Lưu gia, cứ như  mà hị hủy hoại.
Sau khi Tuệ Nhũ Nhân  , xem bọn họ thu thập thứ đồ thối nát Lưu Khôi  như thế nào.
Giấy hưu phu  nhanh    xong, Trình Viên Viên cắn ở  đầu ngón tay cái một cái, dùng m.á.u của   mực, ấn dấu tay của  ở  giấy hưu phu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Tam Ngưu ấn tay Lưu Khôi, cũng ấn ở  giấy hưu phu.
Đến lúc , coi như là  chính thức hưu phu.
Lưu Khôi rốt cục đạt  tự do,    lên, ánh mắt dừng ở   Trình Viên Viên, lạnh lùng  : "Bà nương thối , hãy chờ lão tử."
"Được ,  ít thôi." Lưu lý chính trừng   một cái,  Trình Loan Loan và cung kính : "Tuệ Nhũ Nhân, nếu giấy hưu phu   xong,  chuyện     chấm dứt  đúng ?"
"Chờ một chút." Trình Loan Loan cầm lấy những thỏi vàng rực rỡ  bàn lên: "Điều kiện tiên quyết để  giấy hưu phu là, Lưu Khôi  trả  hết  vàng  trộm , Tam Ngưu, con đến kiểm kê một chút   là trăm lượng vàng  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-815.html.]
Tay nàng khẽ cử động, hai thỏi vàng biến mất trong tay áo.
Đừng trách nàng đùa giỡn thủ đoạn, loại rác rưởi như Lưu Khôi ,  thể cho cơ hội, nếu  đến  , ai cũng     sẽ   chuyện gì trái với luật pháp và lương tâm.
Triệu Tam Ngưu đếm xong, sắc mặt ngưng trọng: "Chỉ  tám thỏi vàng, còn kém hai mươi lượng."
Tầm mắt của   đồng loạt rơi    Lưu Khôi.
Ánh mắt Lưu Khôi trợn to: "Không  khả năng, tất cả đều ở đây,   giấu ở nơi khác!"
Tộc trưởng Lưu cầm nạng quất    : "Ngươi là đồ khốn nạn, mau , rốt cuộc  giấu tiền ở nơi nào,  !"
"Ta thật sự  giấu!" Lưu Khôi  đánh mà giậm chân: "Ta  trở về   ngủ luôn, còn  tỉnh giấc thì đám    tới,   gì  thời gian giấu tiền ở nơi khác!"
"Không giấu, đó chính là  tiêu." Trình Loan Loan cầm lấy một thỏi vàng lên: "Đây là tiền của quan phủ, giá trị vượt xa giá thị trường, hai mươi lượng vàng, ở tiền trang  thể đổi  ba trăm lượng bạc,  gom đủ  tiền , chuyện  mới xem như xong."
"Ta  gì  thời gian  tiêu tiền, thật sự  !" Lưu Khôi thật sự  điên lên , luôn luôn chỉ  tới lượt   gây sự, còn  từng nếm trải cảm giác  oan uổng là cái gì: "Trình Loan Loan, ngươi cố ý    , căn bản   trăm lượng hoàng kim, ngươi cố ý lừa !"
"Toàn bộ  của thôn Đại Hà đều  triều đình thưởng cho nương của  trăm lượng hoàng kim,  cho phép ngươi đến nghi ngờ!" Giọng  của Triệu Tam Ngưu như tiếng sấm nổ: "Trong thời gian một nén nhang, gom đủ ba trăm lượng và giao , nếu , lập tức  gặp quan!"
Lưu tộc trưởng chạy tới cầu xin: "Ba trăm lượng bạc thật sự là quá nhiều, thời gian một nén nhang  thể góp đủ ..."
Trình Loan Loan  như   và : "Coi như là cho các ngươi mười ngày nửa tháng, nghĩ đến cũng  thể gom đủ , đúng ?"
Lưu tộc trưởng câm lặng, nhà bọn họ tiết kiệm mấy chục năm, cũng chỉ  hơn mười lượng tiền tiết kiệm, ba trăm lượng quả thực là một con   dám nghĩ tới.
Lưu lý chính giật giật khóe môi, dù  ông  cũng chỉ là một đại bá, bảo ông  giúp gom góp nhiều bạc như , ông  thật sự   đại công vô tư như .
"Đây là Lưu Khôi  trừng phạt đúng tội,  nên để cho cả Lưu gia gặp nạn." Trình Viên Viên chậm rãi : "Hai   giúp đỡ Lưu Khôi  nhiều ,    thu dọn hậu quả mà   gây  trong hơn hai mươi năm qua, giờ cũng nên suy nghĩ một chút cho  bộ Lưu gia, đừng vì một Lưu Khôi mà đắc tội tất cả  của Lưu gia."