Trịnh Vọng Phong đạt hạng nhất 2
“Thứ nhất, ngươi   vì  nhị cô đồng ý cho ngươi mời đám văn nhân  tới thôn Đại Hà, còn tu sửa đường ,  đình ngắm hoa, giữa hồ còn  đài ngắm sen, đài  mưa, còn  đình câu cá… Điều  cho thấy nhị cô  tạo  một nơi giống với vườn hoa hạnh Vân Khê, tạo  một chỗ vui chơi cho văn nhân hoặc thiếu gia tiểu thư của các gia đình giàu , bài thơ hôm nay và chiếc trâm  đều dùng để tạo tiếng vang. Nếu chiếc trâm đó  trong tay một thư sinh nghèo như  thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Thẩm Chính trợn mắt há hốc mồm.
Hắn    nghĩ tới nghĩa mẫu   ý nghĩ ,    ngốc như ?
Trình Chiêu tiếp tục : “Thứ hai, Trịnh  là một  lòng  hẹp hòi, lúc  còn ở thư viện Nam Phủ nơi nơi đều xem  là kẻ thù,  quan học ở Hồ Châu thì  bên ngoài giao hảo với , nhưng  lưng  kéo bè kéo phái cô lập… Người như , ngươi đè  một ,  sẽ nghĩ cách đè  ngươi mười , chi bằng thuận thế nhường một chút. Lão sư , giấu  mũi nhọn, hòa nhập với  ,  kỳ thi hương tuyệt đối  thể để dính  bất cứ chuyện thị phi nào.”
“Thì , thì  là như thế …”
Thẩm Chính lúc  mới hiểu ,  khỏi yên lặng thở dài.
Trình  thật sự là  dễ dàng gì.
Đang  thì Tiền Huy bên   vẫy tay: “Đã giữa trưa ,   chắc  đói bụng,  ăn gì cứ tùy ý chọn, hôm nay  mời.”
Hắn  đầu  với Ngụy Hồng Anh đang  bên cạnh: “Đưa bọn  tới nơi dùng bữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vâng.”
Ngụy Hồng Anh   dẫn đường, một đám  theo   tới nhà ăn Đại Hà.
Bởi vì kỳ nghỉ phép dịp tết Đoan Ngọ nên nhà ăn bên  cũng   kinh doanh gì nhiều, nhưng cửa hàng vẫn  Triệu lão thái thái và Văn thị trông coi việc kinh doanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-860.html.]
Cửa hàng cũng  trang hoàng gì phức tạp, bàn ghế cũng  phổ thông, trừ bỏ sạch sẽ thì cũng   bất cứ ưu điểm gì.
Có  ghét bỏ  mặt: “Chỗ    là quá keo kiệt  ?”
“Toàn bộ thôn Đại Hà chỉ  một chỗ  để ăn cơm, nếu ngươi ghét bỏ thì tự   xe ngựa về thành .” Thẩm Chính lạnh lùng : “Đi nhanh,  tiễn.”
Tiền Huy thấp giọng : “Mấy tháng    dùng qua tiệc rượu ở nhà của Tuệ Nhũ nhân, lúc   nào ăn qua cũng  khen một câu, đừng thấy đây chỉ là một thôn nhỏ, thôn phụ ở đây  thức ăn là  một,    , mau  xuống .”
Nghe  như  thì   lập tức nhớ , lúc  nhà của Tuệ Nhũ nhân  hôn sự,   nhiều gia đình ở các thôn trấn phụ cận tới tham gia tiệc rượu,   tiệc rượu   thể sánh với yến hội xa hoa nhất của Túy Tiên Lâu, khiến   bàn luận  xôn xao.
Một chiếc bàn dài chỉ  thể   tám ,  tới mười mấy  nên bọn họ  thành hai bàn.
Triệu lão thái thái mang gương mặt  hiền từ  tiếp đón: “Các vị các thiếu gia đường xa đến đây,  ăn món gì thì chỉ cần mở miệng.”
Tiền Huy thật đúng là  khách khí: “Cá hầm cải chua, thịt viên tứ hỉ, dê nướng nguyên con…”
Món  chọn đều là những món ăn trong tiệc rượu ngày hôm đó.
Triệu lão thái thái tái mặt, mấy món  đều là do tức phụ lão đại và tức phụ của Đại Sơn , tức phụ lão nhị    mấy thứ .
Lão nhân gia bà  tươi : “Các vị tới đây cũng   thông báo , chỉ  một chút thời gian  thì  cũng  thể tìm  nguyên liệu nấu ăn… Nếu các vị  tới thôn Đại Hà thì thật   thể nhập gia tùy tục, nếm thử món ngon độc đáo của thôn Đại Hà, lão bà tử  bảo đảm,  những món các vị  từng ăn qua.”
Trình Chiêu gật đầu: “Vậy  phiền Triệu a nãi.”
“Không phiền toái  phiền toái.”
Triệu lão thái thái lập tức  xuống chuẩn .
Hôm qua tức phụ lão đại tìm bà  chuyện thức ăn, đưa   ít món mới, hôm nay dựa theo tức phụ lão đại mà  là .