Xã hội hiện đại cơ bản đều bán quần áo  may sẵn, đối với những nhãn hiệu nổi tiếng, một bộ quần áo  giá lên tới mấy chục vạn mà vẫn   nhiều  chịu chi tiền để mua.
Điều kiện  tiên là   tay nghề xuất sắc, đường may tinh xảo, kiểu dáng  đủ mới lạ, nếu  thể độc nhất vô nhị, chỉ cái  thôi, căn bản  lo    bán .
Tào Oánh Oánh chống cằm: “Con thấy kiểu dáng y phục của các vị phu nhân tiểu thư thực   khác  là mấy, chỉ khác  ở màu sắc, đường thêu và chi tiết hoa văn…Nếu con nghĩ  những kiểu dáng mới lạ,  vẫn  thu hút  họ,    thế nào?”
“Vậy nghĩa là con vẫn    góc  của họ để thiết kế.” Trình Loan Loan tuỳ ý cầm bút chì than vẽ  giấy, “Vị Ngô tiểu thư mấy ngày   trong thôn,   con  ấn tượng gì với nàng   , dáng  nàng  đầy đặn hơn  thường,  trong đám đông lúc nào cũng cúi đầu, rõ ràng là nàng  mặc cảm với dáng  của . Nếu con  thể thiết kế một bộ y phục ôm dáng cho nàng , con  xem nàng   nguyện ý bỏ tiền  mua bộ y phục   ?”
Lúc nàng đang ,  giấy  xuất hiện một bộ y phục.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì chỉ là tuỳ tiện vẽ nên tương đối thô, nhưng   thể thấy rõ các chi tiết, phần thắt lưng của chiếc váy   cao,  thu  một chút, phần eo  thiết kế dây buộc, váy  cố ý vẽ nhỏ hơn, so với vai thì hẹp hơn một chút.
“Khi phần eo  nâng cao lên và thu gọn , thị giác trông sẽ thon gọn hơn.” Nàng chỉ  bản phác thảo, “Chiều rộng tự nhiên của váy nhất định  nhỏ hơn vai, nếu  sẽ khiến  mặc trông  lực điền. Ngoài , màu sắc của chiếc váy cũng  chú ý….”
Tào Oánh Oánh  kinh ngạc.
Độ dài của chiếc váy    đổi một chút, thoạt  trông  vẻ mỏng hơn,  chồng nàng thật quá lợi hại.
Nghe Trình Loan Loan   ngừng, nàng đột nhiên  cảm hứng: “Một vài tiểu thư  vóc dáng tương đối thấp, như   thể cũng  thể nâng vòng eo cao hơn một chút đúng ?”
Trình Loan Loan bật : “Rất thông minh, xem  con  hiểu ý của , con nên tự  suy nghĩ, xem xem  thể thiết kế một  y phục  .”
“Đa tạ nương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-900.html.]
Tào Oánh Oánh nhận lấy bản phác thảo  đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Trình Loan Loan thấy tức phụ lão nhị nghiêm túc như , nàng cũng cảm thấy an ủi trong lòng,  lão nhị và Oánh Oánh, việc kinh doanh lớn     tiếp quản,   nàng  thể nghỉ ngơi .
Buổi tối, Triệu Nhị Cẩu trở về, Tào Oánh Oánh vẫn đang suy nghĩ phác thảo.
Nàng lớn lên trong khuê phòng, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, vốn dĩ nên vẽ bằng bút lông, nhưng nàng trông thấy Trình Loan Loan sử dụng bút chì than, nàng cũng đổi sang sử dụng nó, bút chì than  cần mài,   ướt giấy, vẽ tranh  tiện, thảo nào nàng luôn thấy  chồng sử dụng bút chì than để ,   nàng sẽ lưu  một ít để sử dụng.
Nàng vẽ   nhiều nhưng vẫn  cảm thấy hài lòng, vì  liền vo   đó ném  góc bàn.
“Làm gì mà nhập tâm đến như ?” Triệu Nhị Cẩu đột nhiên lên tiếng, “Ta về  nàng cũng  phát hiện .”
Tào Oánh Oánh giật , khó chịu liếc  một cái, đặt bút chì than xuống, xoa vai : “Hôm nay chuẩn  việc tuyển  cho vườn dâu,  cùng nương tán gẫu một lát, nhận  một vài gợi ý,   nhanh chóng đem chuyện   cho xong, ngày mai đưa cho nương xem qua,  đưa Khổng tú nương xem  thể    ….”
Triệu Nhị Cẩu liếc  bản phác thảo, đại khái hiểu  nàng   gì.
Hắn vươn tay bóp bóp vai Tào Oánh Oánh: “Ta xoa bóp cho nàng, nàng tiếp tục vẽ .”
“Có  ở đây   tập trung .” Tào Oánh Oánh đẩy đẩy , “Đại ca còn đang bận rộn,     giúp   một chút ?”
Triệu Nhị Cẩu xoa xoa đầu nàng: “Vậy nàng từ từ vẽ, mệt thì nghỉ ngơi,  cần  cố sức  gì.”
Hắn bước  trong viện tử giúp Triệu Đại Sơn, nhưng trong lòng   phức tạp.
Của hồi môn của nương tử  tiêu xài cả đời cũng dùng  hết, nhưng nàng  vẫn cần mẫn nỗ lực như ,   càng  nỗ lực hơn.
Chuyện gia nhập  tửu lâu ngày mai nhất định    thành.