Tào Oánh Oánh mang thai 2
Không ai  Tôn Thủy Cần rời  lúc nào bởi vì Tào Oánh Oánh quả thật mang thai,  hơn một tháng, đúng là thời điểm nôn nghén nghiêm trọng nhất.
Buổi tối nàng vẫn  ăn  bao nhiêu như cũ, uể oải   giường.
Trình Loan Loan  từng mang thai, cũng  hiểu rốt cuộc   thế nào, nàng  bên mép giường: “Oánh Oánh, con  ăn cái gì cứ việc ,  bảo Tiểu Hải  thành mua, cũng  thể để bụng đói ,   với bản  con.”
Tào Oánh Oánh cũng     ăn gì, nàng dốc sức suy nghĩ một hồi lâu mới : “Con... con  ăn bánh táo chua nãi nương .”
Nãi nương của nàng chính là bà tử   đến đây báo cáo việc của Mạnh di nương trong ngày thành  của nàng, họ Lý, gọi là Lý bà tử.
Trình Loan Loan quyết định nhanh chóng: “Vậy mời nãi nương của con đến thôn Đại Hà ở mấy tháng, chuyên chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của con, dù  trong nhà vẫn còn phòng trống.”
Thấy Tào Oánh Oánh  từ chối, nàng tiếp tục : “Từ nhỏ đến lớn con luôn    hầu hạ mà  khi gả đến Triệu gia chúng  thì ngay cả một  hầu hạ bên cạnh cũng  , vốn việc   khiến con chịu uất ức, nay con mang thai, bản    hiểu về phương diện , đương nhiên  tìm một  hiểu  đến đây. Đại tẩu con bởi vì lúc mang thai  khỏe nên lúc sinh đứa nhỏ mới  khó sinh, con còn nhớ rõ chứ?”
Chuyện hôm đó, Tào Oánh Oánh cũng , nàng nhẹ nhàng vỗ về bụng, gật đầu đồng ý.
Ngụy Tiểu Hải đánh xe nhanh như bay đến huyện Hà Khẩu,    đại tiểu thư mang thai,  ăn bánh táo chua, Lý bà tử  quan tâm đến bất kỳ việc gì nữa,   nhiều bánh táo chua ở Tào phủ xong mới  xe đến thôn Đại Hà.
Có Lý bà tử trấn giữ, Trình Loan Loan cũng xem như thở phào nhẹ nhõm một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-908.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi tối Triệu Nhị Cẩu trở về, đang chuẩn  báo cáo tiến triển việc gia nhập liên minh các cửa tiệm thì thấy Lý bà tử ở trong nhà,  vội vàng  qua chào hỏi.
“Cô gia, phiền ngài  đây một chút,   ít việc  dặn dò.” Lý bà tử kéo Triệu Nhị Cẩu  đến một góc: “Dựa theo quy củ của Tào gia, cô gia hẳn nên phân phòng ngủ với tiểu thư nhưng thôn Đại Hà   quy củ , cho dù như  thì buổi tối lúc ngủ cô gia cũng  để ý một chút, đừng đụng tới bụng của tiểu thư....”
Triệu Nhị Cẩu  hiểu  : “Vì ?”
“Nhị ca, ca sắp  cha .” Triệu Tứ Đản ở bên cạnh  hì hì : “Nhị tẩu mang thai, Nhị ca sắp  cha , Tiểu Châu Châu sắp trở thành tỷ tỷ.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Triệu Nhị Cẩu dại .
Lập tức vội vã chạy  phòng ngủ,  bên giường, tay run nhè nhẹ áp  bụng Tào Oánh Oánh: “Thật sự... mang thai?”
Tào Oánh Oánh gật đầu: “Lang trung  đứa nhỏ  hơn một tháng.”
Vẻ mặt Triệu Nhị Cẩu vui sướng và phấn khởi, lập tức cầm tay Tào Oánh Oánh: “Lúc đại tẩu  mới mang thai, ngày nào cũng cảm thấy khó chịu,   mấy ngày nay nàng đều cảm thấy  thoải mái  ? Đều do  quá bận rộn,   thời gian ở bên nàng....”
“Nói lời ngốc nghếch gì .” Tào Oánh Oánh bật : “Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất,  bôn ba ở bên ngoài, nếu mỗi ngày  đều ở nhà bầu bạn với , đứa nhỏ lớn lên    tiền đồ như  thì  . Bây giờ nãi nương cũng đến đây chăm sóc  ,  thật sự  ,  đừng lo lắng.”
Bên ngoài, Lý bà tử đang  chuyện với Trình Loan Loan, ý của bà  là  Tào Oánh Oánh buông bỏ tất cả những việc mà nàng đang , giao hết  bộ cho Khổng tú nương.
Trình Loan Loan  đồng ý lắm: “Mang thai cũng    bệnh, nên  gì thì vẫn   nhưng  thể bố trí ít việc .”
Một nữ nhân  thai nếu mỗi ngày đều ăn    thì sẽ nghĩ ngợi lung tung, còn  bằng  một vài việc trong khả năng của  để chuyển dời sự chú ý, ngày tháng trôi qua cũng sẽ dễ dàng hơn.