Ta ba yêu cầu 1
Trình Loan Loan ghế, bảo tất cả đều dậy và :
“Ta xuất là nông phụ, thích quá nhiều phép tắc, đến nhà của , liền theo thói quen trong nhà .” Ngữ khí nàng nhàn nhạt , “Ta ba yêu cầu: thứ nhất, hở chút là quỳ xuống, trong thôn thích động một chút động tĩnh lớn như ; Thứ hai, nhận phân phó của , tuỳ tiện phòng ngủ của ; Thứ ba, bất cứ chuyện gì đều tự ý quyết định.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng vốn dĩ thích phân biệt tầng lớp giai cấp, nếu những mỗi ngày đều quỳ xuống, nàng sẽ chút chịu đựng nổi.
Hơn nữa, nàng là hiện đại, thời điểm điều kiện thì sẽ cần chút riêng tư, cho dù là nha cận với nàng, nàng cũng họ thường xuyên gian riêng tư của .
Điểm cuối cùng, những bà tử đều lớn tuổi, đối với việc dường như đều chính kiến của , nàng những bà tử dùng kiến thức và kinh nghiệm ở kinh thành để áp dụng cho thói quen sinh hoạt của nàng hoặc tự quyết định một việc gì đó mà nàng thể tưởng tượng nổi.
Tề bà tử dẫn đầu một nhóm quỳ xuống hành lễ: “Chúng sẽ nhớ kỹ những lời của An Nhân trong lòng!”
Mười hai cùng trả lời, giọng thật lớn, chim đậu ngọn cây trong sân đều dọa bay mất.
Thôn dân đang thu dọn ngoài sân đều giật , xúm xem náo nhiệt thì thấy Trình Loan Loan đang ghế, mặt nàng hơn chục , tất cả đều đang cúi đầu giảng.
Những tuy gọi hai chữ “hạ nhân”, nhưng đều mặc y phục tơ lụa, nha đều đeo trâm bạc đầu, còn hoa tai, vòng tay các loại trang sức, trông khác những giàu trong thành là bao, nhưng bây giờ, những ăn mặc y phục đẽ đang khúm núm nương Đại Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-929.html.]
Thôn dân liếc , hình như bọn họ ở mặt nương Đại Sơn quá tùy ý... Như là lắm .
“Tề bà tử, các ngươi phòng bếp giúp điểm tâm .” Trình Loan Loan bảo mười hai lui ngoài, ngẩng đầu thôn dân ngoài cửa viện nhẹ nhàng. “Hôm nay chúng thể chuẩn mấy trăm bàn tiệc trong thời gian ngắn như đều là nhờ giúp đỡ, nếu như ngại những đồ ăn thừa , thể mang về nhà một ít, vẫn thể dùng món ăn.”
Người trong thôn chút câu nệ.
Mặc dù bọn họ dân chúng bình thường trong thành với các quan viên chung sống với như thế nào, nhưng từ thái độ của Tề bà tử và những khác liền ngày thường bọn họ quá tùy ý.
Bọn họ là nông dân tầng lớp thấp nhất, mà nương Đại Sơn là chính Lục phẩm. Ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng thỉnh an nương Đại Sơn, cúi đầu mặt nàng...
“Làm ?” Trình Loan Loan mơ hồ cảm nhận tâm tình của đổi, nàng bưng một thùng thức ăn thừa tới, múc đồ ăn một cái bát, đưa cho Chu lão bà mặt, “Hổ Tử thích ăn súp thập cẩm rau cải trắng nhất, Chu bà bà nếu như liền đưa cho khác.”
“Muốn, , chứ.” Chu lão bà cảm động nhận lấy bát, “Chính Lục phẩm tự múc đồ ăn cho , nhắm mắt cũng thấy đáng.”
“Chu bà bà đừng những lời may như , ngài ít nhất cũng tận mắt thấy Hổ Tử thành sinh hài tử mới thể nhắm mắt .” Trình Loan Loan tiếp tục múc đồ ăn, “Đừng ngốc đấy nữa, tự động thủ , thích ăn gì thể tự múc, muộn quá sẽ chẳng còn gì để ăn .”
Nàng vẫn với giọng điệu như , vì sự đổi phận của mà xa cách với thôn dân, lúc mới dám tiến lên phía , xúm đùa chuyện.
Chờ trong viện dọn dẹp kỹ lưỡng, sắc trời cũng tối.
Trong nhà bếp vẫn đang điểm tâm. Điểm tâm chuẩn cho Minh công công mang trong cung, danh sách điểm tâm do Trình Loan Loan , chủ yếu là Ngô Tuệ Nương , điểm tâm đó đặt nồi hấp hoặc nướng chín, tóm cách điểm tâm đa dạng.
Mã bà tử nấu ăn giỏi, vốn dĩ nghĩ rằng thể phát huy thế mạnh của khi đến đây, nhưng khi thấy cách Ngô Tuệ Nương điểm tâm, khác với cách của bà nên bà thể xen tay , chỉ đành ở bên cạnh giúp tạo hình cho điểm tâm.