Xuyên Không Trở Thành Người Vợ Trước Chết Sớm Của Nam Chính - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-01-19 09:37:58
Lượt xem: 209
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước tháng Mười, thời tiết dần dần se lạnh.
Tô Chiêu Chiêu mang theo túi lưới, xuyên qua khuôn viên Đại học Hải Thành, giày giẫm lên lá cây rơi kêu xào xạc.
Đi học lớp hàm thụ một lợi thế là thời gian học lệch với lớp chính quy, xếp hàng khi nhà ăn nhà vệ sinh.
Tất nhiên, cũng một bất lợi, ví dụ như... ở ngay tại trường, nhưng Tô Chiêu Chiêu hề thầy Bạch gần đây điều tra.
"Thầy Bạch."
Người đang quét lá khựng , đầu: "Là em , Tô Chiêu Chiêu, học ở lớp hàm thụ thế nào ?"
Dù từ giáo viên trở thành một nhân viên vệ sinh quét đường, thầy Bạch cũng tỏ suy sụp nhiều.
Thầy vẫn giống như , mặc bộ trang phục Trung Sơn ủi thẳng tắp, đeo kính, tóc chải gọn gàng sợi nào rối.
Thấy thầy vẻ gì là khổ sở, Tô Chiêu Chiêu cảm thấy dễ chịu hơn chút: "Thầy Bạch, thầy..."
Cô hỏi thầy ?
Câu hỏi vẻ thừa thãi, bàn tay vốn nên cầm bút giờ chỉ thể cầm chổi, mà .
" , em yên tâm ." Thầy Bạch mỉm .
Tô Chiêu Chiêu đưa hộp bánh quy trong tay cho thầy: "Thầy Bạch, đây là chút lòng thành của em."
Thầy Bạch nhận: " lo lắng gặp khó khăn về kinh tế, nhưng cần lo, trường cắt phát lương cho , chỉ là công việc tạm thời đình chỉ."
Từ khi thầy điều tra đến giờ, Tô Chiêu Chiêu là đầu tiên mang quà đến thăm thầy.
"Em mang về , cũng đừng đến thăm nữa. Nếu gặp ở trường thì cứ coi như quen , em lo học là ."
Tô Chiêu Chiêu mang đồ về, mà đặt nó bệ hoa.
Sau khi cô rời , thầy Bạch thở dài, cầm đồ lên và về ký túc xá.
Thầy vẫn sống ở căn nhà phân đây, trong nhà trống trải. Vợ thầy mang con về nhà ngoại vì bất đồng ý kiến với thầy từ lâu.
Đến khi thầy điều tra, công việc đình chỉ, vợ thầy về nhà cãi một trận bỏ .
Thầy trách vợ, cô chỉ con ảnh hưởng bởi thầy. Vì những cuộc vận động hết đến khác, cô luôn lo lắng rằng một ngày nào đó phận của thầy sẽ liên lụy đến họ.
Nếu cô thực sự giữ gia đình , cô ly hôn từ lâu, chứ chỉ mang con về nhà ngoại.
Thầy tin rằng tất cả chỉ là tạm thời...
...
Cuối tháng Mười Hai, hai nhà máy lớn trong khu công nghiệp bắt đầu hoạt động.
nhân quân nhân hầu hết đăng ký việc, Vương Xuân Hoa cũng sắp xếp nhà máy cơ khí.
Ngay đó, quân đội và nhà máy đề xuất ý kiến với chính quyền thành phố, lâu thêm vài chuyến xe buýt từ Hải Thành qua khu công nghiệp và đơn vị quân đội.
Tô Chiêu Chiêu cũng hưởng lợi, còn đạp xe để đến thành phố học nữa.
Dù xe Jeep của quân đội thể mượn, nhưng thể mượn thường xuyên. Mượn nhiều , sẽ là công tư lẫn lộn, dù trả tiền xăng cũng , vì xe vẫn hao mòn.
Cố Hành chỉ mượn xe để đưa Tô Chiêu Chiêu nhập học một , còn đều dùng xe để việc.
Sau khi nhóm quân nhân sắp xếp tại nhà máy, Tiểu Đường và những khác rảnh rỗi hơn, đơn vị bận rộn nhất là lớp mẫu giáo, những gia đình con nhỏ đến tuổi học đều gửi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-vo-truoc-chet-som-cua-nam-chinh/chuong-191.html.]
Điều khiến các giáo viên lớp mẫu giáo phàn nàn ngớt vì khối lượng công việc tăng lên đáng kể.
Vương Xuân Hoa khi , thể là đắc ý như gió xuân.
Nhà máy cơ khí thành lập liên đoàn phụ nữ, vợ của chính ủy đoàn phân công việc tại đây.
Dù chữ, điều đó cũng ngăn bà trở thành chị cả thiết, bạn của các nữ công nhân, lo lắng cho phúc lợi của họ.
"…Chị chị sắp xếp công việc là nhờ lão Chu chị. Nếu , đến lượt chị ?" Vương Xuân Hoa chuyện với Tô Chiêu Chiêu giờ .
Nhà máy dám sắp xếp cho vợ của chính ủy đoàn việc tùy tiện, dù là dọn dẹp văn phòng pha rót nước cũng sợ mất mặt chính ủy đoàn. Cuối cùng, họ tìm một vị trí trong công đoàn cho bà.
Không chữ thì , chuyện với các chị em nữ công nhân, giải quyết các mâu thuẫn gia đình, bà vẫn .
"…Cái ông công nhân thật chẳng gì! Vợ ông , chăm lo cho gia đình, hầu hạ ông như vua, mà chỉ vì ông thích, ông ở nhà đánh vợ. Vợ ông cũng ngốc, đánh bầm tím mặt mày cũng lời nào, mãi đến khi tổ trưởng của cô chịu , báo cáo với lãnh đạo. May mà thế nếu , gì đến lượt liên đoàn phụ nữ xử lý."
Tô Chiêu Chiêu hứng thú: "Sau đó thì ?"
"Bọn chị đến đó, ông công nhân còn phàn nàn rằng liên đoàn phụ nữ lo chuyện bao đồng, mắng cho ông một trận!"
Vương Xuân Hoa dáng vẻ của cán bộ công đoàn: "Chủ nhiệm , phụ nữ cũng thể gánh vác bầu trời riêng! Đàn ông và phụ nữ bình đẳng, ông dám coi thường vợ , áp đặt tư tưởng phong kiến, loại tư tưởng đó cần đả đảo! Nếu ông còn dám đánh vợ, liên đoàn phụ nữ chúng sẽ kiến nghị nhà máy đuổi ông về quê ruộng!"
Tô Chiêu Chiêu vỗ tay: "Chị thật là giỏi!"
Vương Xuân Hoa ngẩng cao đầu, khi tự hào một lúc, thở dài: "Người phụ nữ thật ngốc, chút cứng rắn nào. Bọn chị sẽ đuổi việc chồng cô , cô xin tha, sợ chồng thật sự đuổi. Nếu cô cứ tiếp tục như , chồng cô sẽ lén lút đánh cô , đánh chỗ thấy, chúng cũng ."
Tô Chiêu Chiêu : "Vậy mới cần các chị ở liên đoàn phụ nữ, sự tồn tại của các chị chỉ để giải quyết mâu thuẫn gia đình, mà còn giáo dục và hướng dẫn, để phụ nữ nhận thức tầm quan trọng của , học cách bảo vệ bản , chỉ khi đó mới thực sự đổi tình trạng ."
Vương Xuân Hoa vỗ tay: " , đúng là , trưởng phòng của bọn chị cũng thế. Người học chuyện khác hẳn."
Vương Xuân Hoa suy nghĩ một chút: "Chị cũng học chữ mới , học từ các cô."
Tô Chiêu Chiêu : "Được thôi, mỗi ngày học hai chữ, chẳng mấy chốc chị sẽ nhiều chữ."
"Chị về , để con dạy cho hai chữ ."
Vương Xuân Hoa vội vã về nhà.
Khi chính ủy đoàn về nhà, thấy bếp núc lạnh lẽo, cơm nấu, chống hông gọi: "Người ? Sao nấu cơm?"
Vương Xuân Hoa từ trong phòng bước , tay còn cầm cây bút: "Ông thấy đang bận ?"
Chính ủy đoàn: "Bà bận cái gì?"
Ông chẳng thấy gì cả.
Vương Xuân Hoa: " chữ."
"Bà chữ gì?"
" chữ tất nhiên là để học chữ, ông xem ông hỏi gì mà kỳ cục." Vương Xuân Hoa lườm ông một cái.
Chính ủy đoàn mặt trời lặn về phía Tây: "…Mau nấu cơm , đói c.h.ế.t mất."
Ông cởi cúc áo, xuống ghế như một ông chủ lớn.
Vương Xuân Hoa lườm ông một cái: "Đói thì tự mà nấu, ông cũng , thứ đều để động tay mới ? Nam nữ bình đẳng, ông ! Mau , còn học chữ nữa."
Chính ủy đoàn: "..."
Bà vợ ma nhập ?