Xuyên Không Trở Thành Người Vợ Trước Chết Sớm Của Nam Chính - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-01-14 15:13:50
Lượt xem: 323

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước khi tan ca, Trưởng phòng Tạ cầm cốc lững thững qua kiểm tra công việc, thấy Tô Chiêu Chiêu đang thu tiền, lấy hàng và hóa đơn cho khách hàng.

“Tiểu Tô thành thạo ?”

Tiểu Đường liên tục gật đầu, “Trưởng phòng, tuần em thể nghỉ chứ? Chị Tô làm một mình cũng vấn đề gì!” Chiều nay cô chẳng gì cả, chỉ bên cạnh nhìn thôi.

Trưởng phòng Tạ vẫn lo lắng, “Hay là đợi thêm một tuần nữa, tuần để em nghỉ.”

Tiểu Đường tỏ vẻ khổ sở, “Đừng mà, trưởng phòng, em hẹn với .”

Tô Chiêu Chiêu liền giải cứu cô , “Trưởng phòng, cứ để cô nghỉ , thể một mà.”

“Chủ nhật tất cả chúng đều nghỉ, trong ngoài chỉ một cô, cô thật sự thể chứ? Đừng cố quá, nếu là ngày thường, chúng ở đây, cô gì thì chúng thể giúp.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “ thể .”

Cửa hàng thật sự yên tĩnh, cả ngày việc, cô cũng chỉ tiếp vài khách, chủ nhật chắc chắn sẽ đông hơn một chút, nhưng cũng nhiều lắm. Hiện tại, sức mua của dân cao, thiếu gì thì mới đến mua, như hiện đại, rảnh rỗi thì siêu thị, tiêu tiền thì cảm thấy khó chịu.

Thời điểm hàng hóa thiếu thốn, các loại mặt hàng trong hợp tác xã cũng phong phú, những mặt hàng thiết yếu thường xuyên hết.

Những món hàng như đồ điện, hợp tác xã . Đồng hồ, đài, quạt điện chỉ thể mua ở các cửa hàng trong thành phố.

Với Tô Chiêu Chiêu, công việc còn nhàn hạ hơn nhiều so với thời học cô từng thêm ở cửa hàng tiện lợi.

như , Trưởng phòng Tạ cũng yên tâm phần nào, “Cứ việc , còn mấy ngày nữa, lúc đó chúng sẽ xem xét tiếp.”

Tiểu Đường vẫn tiếp tục nài nỉ, “Trưởng phòng, nếu trong mấy ngày chị Tô mắc , em nghỉ ?”

Trưởng phòng Tạ uống một ngụm , “Nếu thì em nghỉ, nếu , dù là do chị trực một , đó cũng tính cho em.”

Nội tâm Tiểu Đường: … Trưởng phòng, hiểu đang vậy?

“Được! Lỗi của em thì tính cho em!”

sang cầu cứu Tô Chiêu Chiêu, “Chị Tô, em trông cả chị đấy.”

Tô Chiêu Chiêu vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Chẳng mấy chốc, đến giờ tan ca, Tiểu Đường dẫn Tô Chiêu Chiêu giao nộp tiền.

Trưởng phòng Lý ở phòng tài vụ về, trong phòng chỉ còn hai , một nam một nữ. Tiểu Đường nộp tiền cho nam nhân viên.

“Lần các cô đến sớm hơn ? Lần nào cũng để bên phòng tài vụ đợi.”

Người là nữ đồng chí đó.

Tiểu Đường lườm cô một cái, “Muốn bọn đến sớm thì đơn giản thôi, bảo Chủ nhiệm Hồ cho bọn tan sớm .”

Tô Chiêu Chiêu cũng liếc qua, chắc đây là con gái của Chủ nhiệm Hồ mà Hà Phương từng .

Hồ Giai hừ lạnh một tiếng cầm túi bỏ .

“Anh Lưu, cô thế?”

Người Tiểu Đường gọi là Lưu là nam nhân viên của phòng tài vụ, hơn ba mươi tuổi, liếc Tô Chiêu Chiêu một cái , “Cũng chẳng khác gì ăn thuốc s.ú.n.g là mấy. Đồng chí mới của các cô trưởng phòng của bọn tranh giành đưa về phòng tài vụ, cô sợ mất chỗ kế toán của .”

“Cô mà cũng gọi là kế toán ?”

“Gọi thì người cũng ngồi ở đây rồi.”

Tiểu Đường bĩu môi, “Nếu bố cô , ngay cả nhân viên bán hàng cô cũng đủ tiêu chuẩn.”

Tô Chiêu Chiêu chỉ , xen .

Ra khỏi phòng tài vụ, Tiểu Đường vẫn tiếp tục kể về Hồ Giai cho Tô Chiêu Chiêu , “... Lúc mới phòng tài vụ, cô loạn cả sổ sách lên, khiến Trưởng phòng Lý và Lưu chỉnh sửa mất mấy ngày mới xong. Từ đó trở , Trưởng phòng Lý bao giờ dám để cô động sổ sách nữa, chỉ giao cho cô mấy việc vặt. Anh Lưu ưa cô lắm, mấy việc cô nổi đều nhờ hộ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-vo-truoc-chet-som-cua-nam-chinh/chuong-66.html.]

Ra , thì cô phòng ngay mặt họ.

Ủa, họ Lưu ?

“Anh Lưu liên quan gì đến Chủ nhiệm Lưu ?”

“À, là cháu của Chủ nhiệm Lưu.”

...

Mang theo bình nước và túi xách, Tô Chiêu Chiêu vẫy tay chào Tiểu Đường, mỗi về một ngả.

Lúc đúng giờ tan ca và tan học, phố khá đông , lớn bước nhanh vội vã về nhà chuẩn cơm tối, trong khi đám trẻ con thì đầy năng lượng, như những con ngựa hoang đang chạy nhảy, đuổi đường.

Tô Chiêu Chiêu liếc mắt một cái liền thấy Chu Tiểu Quân, bé chạy nhanh nhất, chạy gọi Cố Tưởng và Cố Niệm đang tụt phía .

Cố Tưởng đuổi theo hai bước, đầu em gái đang cùng bạn, liền dừng và chầm chậm bước .

Chu Tiểu Quân thấy đuổi theo nữa, chạy , chuyện gì đó, gọi, chạy .

“Cố Tưởng, Cố Niệm.” Tô Chiêu Chiêu ở ngã tư đợi hai đứa.

Nghe tiếng gọi, hai em liền dừng . Cố Niệm chào tạm biệt bạn chạy theo trai đến chỗ .

“Mẹ!”

“Mẹ, tan ạ?”

.” Tô Chiêu Chiêu giơ tay chỉnh tóc mái gió thổi tung của Cố Niệm.

“Mẹ, hôm nay thế nào?” Cố Tưởng hỏi. Cả hai em suốt ngày hôm nay đều lo lắng, sợ thuận lợi.

“Mọi thứ đều cả…” Ba con nắm tay trò chuyện đường về nhà.

Khi về đến nhà, Cố Hành vẫn về. Tô Chiêu Chiêu định nấu cơm, nhưng Cố Tưởng và Cố Niệm giúp, cô đành đuổi hai đứa ngoài.

Chẳng bao lâu , Cố Hành về, vai vác một chiếc ghế bập bênh, theo là một đồng hương, cũng vác một vật gì đó vai.

“Đó là bồn tắm ?”

Khi đồng hương đặt đồ vật xuống, Tô Chiêu Chiêu một cái liền nhận , nó giống hệt bồn tắm mà dùng trong các bộ phim cổ trang.

Cố Hành đặt ghế bập bênh xuống, “ .” Vì ngoài nên gì thêm, chỉ đặt ghế xuống ngoài tiễn đồng hương, một lát khiêng một chiếc giá sách .

Giá sách đặt phòng của Cố Tưởng và Cố Niệm, đó ngoài thấy Tô Chiêu Chiêu đang xem xét bồn tắm, liền : “Em tắm ở nhà bằng chậu bất tiện. Lần khi đến nông thôn ghế bập bênh, họ cũng bồn tắm, nên nhờ họ một cái. Còn giá sách thì từ gỗ còn thừa, trong nhà trẻ con, em cũng thích sách, giá sách để sắp xếp sách vở là hợp lý.”

Tô Chiêu Chiêu vui mừng, nhà tắm công cộng chỉ mở cửa hai một tuần, bồn tắm , việc tắm ở nhà sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Còn giá sách, cô định mua một cái từ lâu nhưng mấy ngày nay bận nên quên mất. Không ngờ Cố Hành nhờ thợ mộc .

thử ghế bập bênh, kiểu dáng giống với cái cô thấy ở tiệm may, đu đưa thoải mái.

Tô Chiêu Chiêu chẳng dậy nữa.

“Rửa tay , cơm sắp xong .”

Cố Hành rửa tay, phòng cởi quân phục, thấy giường bộ đồ ngủ gấp gọn gàng.

Anh đưa tay sờ, cuối cùng cũng khô .

Anh thẳng bếp, “Hôm nay thế nào?”

Tô Chiêu Chiêu đảo đảo mấy sợi mì trong nồi, “Mọi thứ đều , ở phòng kinh doanh cũng dễ tính, cửa hàng cũng bận rộn lắm, em gần như quen , chỉ cần hiểu thêm một chi tiết nữa là . À, trong hợp tác xã nhà ăn, nên từ giờ em sẽ về nhà ăn trưa nữa. Chủ nhật em , trưa hôm đó và bọn trẻ cứ đến nhà ăn mà ăn.”

Cố Hành gật đầu, vẻ cô vẫn ở phòng kinh doanh, chuyển sang phòng tài vụ.

“May mà em phòng tài vụ. Anh ? Trong phòng tài vụ hai nhân viên, một họ Lưu, một họ Hồ. Người là cháu của chủ nhiệm, là con gái của phó chủ nhiệm. Nếu em mà đó, chắc chắn sẽ kẹp giữa như nhân bánh sandwich. Làm nhân viên bán hàng vẫn dễ dàng hơn nhiều.”

Loading...