“Đi thôi.” Lục Dữ buồn , nhưng Thịnh Ngọc Châu hổ, dám thành tiếng, mà đưa tay lên môi, giả bộ ho khan một tiếng.
Ngày tháng ở bên Ốc Đồng, Thịnh Ngọc Châu vui vẻ, bất kỳ phiền não chuyện gì cần cô lo lắng, Ốc Đồng lợi hại hiền huệ, thể giải quyết vấn đề.
Trong lòng nhuộm đẫm sùng bái Ốc Đồng, tình cảm như mắt xích cất giấu trong tim, lén thăm dò, trộm vui mừng.
Khi Thịnh Ngọc Châu trở khu tập thể thanh niên trí thức, Giang Quả Nhi đang ở bên chăm sóc Lê Thừa Du, hai đều cất giấu suy nghĩ riêng, giờ nghỉ trưa trôi qua nhanh.
Buổi chiều, giờ tan . Thịnh Ngọc Châu hưng phấn trả nông cụ, đó theo Lục Dữ lên núi.
Thấy Lục Dữ con đường , Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc: “Lục Dữ? Anh thế? Không chúng hẹn lên núi bắt thỏ ?”
Lục Dữ:……
Thỏ mà bắt, thời buổi gì còn thỏ hoang? Con thỏ vẫn là thỏ nhà nuôi chạy .
“Trời sắp , để Lục Thu Hạo ở nhà một , lo thằng bé sẽ sợ hãi.” Lục Dữ bình tĩnh mở miệng, suy nghĩ thật của , mà lấy Lục Thu Hạo lá chắn.
Khi lời , Lục Dữ quên ngày thường về nhà muộn, chỉ một Lục Thu Hạo ở nhà, nay bao giờ suy xét tới vấn đề .
Lục Thu Hạo: Thật , em là một viên gạch, chỗ nào cần thì dọn tới chỗ đó, trai chính là dọn gạch.
Thịnh Ngọc Châu rõ tình hình, còn tưởng rằng sự thật là như , khăng khăng rủ Lục Dữ lên núi nữa: “Anh đúng, một A Hạo ở nhà, chắc chắn sẽ sợ hãi.”
Tối đến, Giang Quả Nhi lau cho Lê Thừa Du… Ừm, thích hợp lắm, cuối cùng chỉ bưng tới cho một chậu nước.
Cố Diệp Phi
Ba bốn ngày qua, Giang Quả nhi vẫn luôn chăm sóc Lê Thừa Du, còn Lê Thừa Du tĩnh dưỡng ở khu tập thể cả ngày, luôn suy nghĩ miên man nhiều thứ, dẫn tới tính tình càng ngày càng nóng , cơn giận Giang Quả Nhi cất chứa trong lòng càng ngày càng lớn, sắp bộc phát ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-150-oan-gian-4.html.]
Người thương, đặt biệt là bệnh khi nào mới khỏi bệnh, bình thường đều tương đối nóng nảy, vì khó thể tiếp thu tình trạng của .
Trong khu tập thể đông , khi thanh niên trí thức chuyện với , bọn họ “Khả năng Lê Thừa Du sẽ què”, mà đều trực tiếp “Chân gãy thế nào thế nào”, Lê Thừa Du thể hiểu lầm. Cho rằng đó lời bọn họ với đều là lời an ủi, dám với tình trạng thực tế.
vì lúc đang cần Giang Quả Nhi, Lê Thừa Du thể ẩn nhẫn, điều đủ kinh nghiệm, oán giận cất giấu đều Giang Quả Nhi thấy rõ ràng.
Ban đầu Giang Quả Nhi còn áy náy, dù cũng vì cô đẩy Lê Thừa Du một cái, nhưng hai ba ngày lăn lộn, Giang Quả Nhi cũng dần dần mất kiên nhẫn.
Đặc biệt khi thấy ánh mắt oán giận của Lê Thừa Du, dù Giang Quả Nhi tính hơn nữa cũng kiên trì nổi.
Ý gì chứ? Cô ở đây cực khổ hầu hạ Lê Thừa Du, còn dám chán ghét mặt?
Vì tâm thái , vì mang theo cảm xúc bất mãn, khi bưng nước cho Lê Thừa Du, Giang Quả Nhi tiện tay đặt ngay bên mép giường, dùng sức còn mạnh, khiến nước văng ngoài.
Trong lòng quyết định ẩn nhẫn cảm xúc nóng , lửa giận lập tức bùng lên, Lê Thừa Du về phía Giang Quả Nhi, hét to: “Giang Quả Nhi, cô thể kiên nhẫn chút ? Thái độ gì ? Chân là vì cô mới gãy đó!”
Nguyên nhân chính vì điểm , Lê Thừa Du mới tức giận như , cũng thẳng miệng, Giang Quả Nhi hại , chẳng lẽ định chịu trách nhiệm ?
Giang Quả Nhi răn dạy, trong lòng thể vui vẻ?
Trước đó cô còn hy vọng khi chăm sóc Lê Thừa Du, hai thiết dịu dàng, Lê Thừa Du sẽ cô , ai ngờ Lê Thừa Du giận chó đánh mèo lên cô như .
Mỗi ngày mệt c.h.ế.t mệt sống, về nhà còn hầu hạ Lê Thừa Du, trong lòng Giang Quả Nhi cũng nữa, ấm ức trực tiếp đá chân chậu nước, ôm mặt lóc chạy khỏi phòng.
Thanh niên trí thức khác xen chuyện của bọn họ, ai gì, tùy bọn họ cãi , chui rừng cây nhỏ đến mức gãy chân còn , cãi quá bình thường.
Lê Thừa Du tức điên, nhưng nước đổ nhà, Giang Quả Nhi chạy , thể dựa thanh niên trí thức khác, đành tự xuống giường thu dọn.
Ai ngờ, chân bước xuống giường dẫm vũng nước, cả lảo đảo, bám ững, ngã “Rầm” mặt đất. Không may là, ngã nghiêng về phía cái chân thương, kết quả đúng là…