Vừa Lục Dữ thật sự chú ý tới điểm .
Hiện tại mặt đỏ ửng, giọng khô cằn, qua luống cuống, cả giống như , ánh mắt như chú husky to xác chăm chú chủ nhân , đợi chờ phán quyết.
Được Lục Dữ xoa bóp vài cái, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy tay đúng là còn tê mỏi như . Quả nhiên, cô mà, chắc chắn mát xa thể giúp tiêu trừ mệt nhọc. Nhìn xem, bây giờ tay cô cũng tê mỏi nữa .
“ xoa một lát nữa.” Giọng mềm như bông vang lên, bàn tay nhỏ trắng nõn đưa tới mặt Lục Dữ, khiến Lục Dữ ngẩng đầu Thịnh Ngọc Châu vài .
Lục Dữ vài giây, giống như thấy lời Thịnh Ngọc Châu . Thực tế rõ ràng, nên mới càng căng thẳng, dám bất cứ hành động nào, vì Thịnh Ngọc Châu đang thật đang mát.
“Lục Dữ, tay tê quá, trưa nay nấu cơm còn bỏng đó, quan tâm tới chút nào…” Thịnh Ngọc Châu ấm ức nũng, giọng ngọt ngào lẩm bẩm bên tai Lục Dữ.
Như Lục Dữ thể nhịn nổi, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Thịnh Ngọc Châu, hành động vẻ mạnh mẽ, thật vô cùng dịu dàng, ngoài miệng còn ghét bỏ bản : “Tay cứng như cục đá, em đừng để ý đến , em xem, tay đau đúng ?”
Lục Dữ đau lòng thôi, lảm nhảm nhẹ nhàng xoa bóp cho Thịnh Ngọc Châu.
“Lục Dữ, đau bụng, khả năng tới kỳ……” Đột nhiên Thịnh Ngọc Châu mở miệng, tay còn khẽ xoa bụng , đôi mắt long lanh như nước mùa xuân Lục Dữ, nhẹ nhàng một câu.
Lời , khiến Lục Dữ đang căng thẳng lập tức dọa sợ, kích thích ập tới từng cơn từng cơn, khiến khuôn mặt đang đỏ ửng của Lục Dữ càng đỏ hơn.
Cả nóng như thể bốc hỏa bất cứ lúc nào, giọng khô cằn hơn run rẩy: “Phải, ? Vậy, em nghỉ ngơi, uống… Uống nước ấm , để nấu trứng gà nước đường cho em.”
Lục Dữ vội vàng ấn Thịnh Ngọc Châu vững vàng ghế, vô tâm quá, hôm nay còn để Thịnh Ngọc Châu mệt nhọc như , chắc cô mệt mỏi c.h.ế.t .
Từ chỗ Thịnh Ngọc Châu, bây giờ cuối cùng Lục Dữ , hóa mỗi tháng phụ nữ đều bảy ngày khó ở, chỉ đổ m.á.u còn đau eo đau lưng, tự trách chính quá sơ sẩy với Thịnh Ngọc Châu.
Nếu là , chắc chắn Lục Dữ sẽ hiểu câu tới kỳ của Thịnh Ngọc Châu ý tứ gì. bây giờ mưa dầm thấm đất, những lời Thịnh Ngọc Châu chỉ bâng quơ, nhưng Lục Dữ ghi tạc trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-195-dau-bung-kinh-1.html.]
Cố Diệp Phi
Thấy Lục Dữ phản ứng như , Thịnh Ngọc Châu trầm mặc hai giây, giọng nhẹ nhàng mang theo lo lắng: “Lục Dữ, là thôi , đừng quá mệt mỏi, tự chăm sóc bản .”
“Có mang phiền toái đến cho ?” Thịnh Ngọc Châu nghĩ những chuyện xảy gần đây giữa và Ốc Đồng, hình như cô thật sự mang nhiều phiền toái đến cho .
Cô ảo não, nếu như đây cô nên học một lớp nấu ăn, lẽ hiện tại sẽ vô dụng thế …
“Không phiền.” Lục Dữ rót cho Thịnh Ngọc Châu một cốc nước ấm, đẩy tới mặt cô, Thịnh Ngọc Châu chuyện. Nghe cô lập tức lên tiếng phản bác.
Có lẽ vì cảm xúc suy sút trong giọng Thịnh Ngọc Châu, hoặc là Thịnh Ngọc Châu tự trách như , còn cất cao giọng : “Vì em, mới động lức cố gắng.”
Em như càng cảm thấy hạnh phúc, vì em ỷ .
Lục Dữ câu cuối , vì cảm thấy quá hổ. Hiện tại quan hệ giữa hai bọn họ vẫn cách một tầng khăn mỏng, Lục Dữ thuận theo tự nhiên, cũng ý tưởng nước ấm nấu ếch.
Vì Thịnh Ngọc Châu tới tháng, Lục Dữ cho cô chạm tay bất cứ việc gì, hầu hạ cô giống như bà địa chủ , khiến Thịnh Ngọc Châu vô cùng ngượng ngùng.
Cơn đau bụng bắt đầu nhức nhối hơn, rõ ràng gần đây cô chăm sóc bản khá mà, thức đêm, cũng ăn đồ ăn cay nóng, đồ ăn còn đủ chất khi ở khu tập thể thanh niên trí thức nhiều, vẫn đau như nhỉ?
Trong lòng nghĩ như , ngoài miệng Thịnh Ngọc Châu cũng nũng với Lục Dữ, mặt cô nhăn nhó tỏ vẻ buồn rầu.
Lục Dữ đau bụng kinh đau đến mức nào, nhưng từ đến nay Thịnh Ngọc Châu luôn yếu ớt, tay sưng đỏ cũng kêu đau , bây giờ đau đến mức sắp , chắc chắn là đau nhỉ?
Nhớ tới lời đây Thịnh Ngọc Châu , Lục Dữ hỏi: “Có vì…… Chạm nước lạnh ?”
Không cô , khi tới tháng uống nước lạnh ? Tuy rằng nhà bọn họ sẵn nước ấm, nhưng mà giặt rửa gì đó vẫn mang bờ sông.
Chắc chắn vì như , Thịnh Ngọc Châu mới đau thế .