Cuối năm, ngày bắt đầu nghỉ tết.
Mọi đều trở nên bận rộn, thấy Lục Dữ , cả ngày đều chạy lên núi, Thịnh Ngọc Châu cũng đòi theo, nhưng mà Lục Dữ sợ Thịnh Ngọc Châu yếu ớt chịu mệt nhọc, bèn bảo Lục Thu Hạo ở nhà chơi với Thịnh Ngọc Châu.
trò gì để chơi ngoài sách .
Cố Diệp Phi
“Ngoan, lời.” Giọng khàn mang theo sức hút truyền đến, Thịnh Ngọc Châu cảm giác lỗ tai sắp mang thai , quyến rũ đến mức từ đầu đến cuối Thịnh Ngọc Châu nghĩ điều gì khác.
Cô đành gật đầu, còn Lục Thu Hạo ? Đương nhiên là ở nhà sách chữ với Thịnh Ngọc Châu , nhất thời bầu khí vô cùng ấm cúng.
Khi Lục Thu Hạo tập , Thịnh Ngọc Châu bên cạnh học tiếng , là quyển sách tiếng Anh cô tìm ở nơi thu mua đồng nát.
Cũng may nhà họ Lục cách nhà khác trong thôn khá xa, nếu để khác , còn sinh hiểu lầm thế nào .
Khi Lục Dữ về nhà, hai ở trong phòng cùng giải đề, Thịnh Ngọc Châu coi là giáo viên của Lục Dữ .
Lục Dữ bên cạnh, nghiêng đầu về phía Thịnh Ngọc Châu, khi thấy khuôn mặt trí thức ưu nhã của cô, trái tim đập nhanh thêm nữa, ánh mắt dần dần bay xa, nhớ tới nụ hôn đó lâu, nhớ tới cánh môi ấm áp…
Thịnh Ngọc Châu đang giảng bài, đột nhiên ngừng , đầu sang đàn ông bên cạnh: “Lục Dữ, em đang giảng bài cho đó! Sao thất thần thế?”
Thịnh Ngọc Châu bực , cảm thấy tên vô Lục Dữ ngoan chút nào.
Lục Dữ cúi đầu, thẳng sách vở, khi ánh mắt Lục Dữ rời , mặt Thịnh Ngọc Châu cũng nhuộm đẫm ý .
Cô tự hỏi, nếu Lục Dữ học hành , nên tìm đường khác từ bây giờ ? Nghe thập niên 70 – 80 bắt đầu cải cách, nhóm đầu tiên bắt kịp thời đại đều trở thành phú hào, giống như ông nội cô năm đó.
Ánh mắt Thịnh Ngọc Châu chằm chằm Lục Dữ một lát, đồng thời tự hỏi, nếu buôn bán thành công thì chắc chắn ần thẩm tra phận…
Nghe hiện tại đại học, còn thẩm tra xem phận trong sạch .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-216-nghi-tet.html.]
“Do bài học quá khó ?” Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng hỏi han, cũng nghĩ xem cách của quá xúc động, thích hợp , dù Lục Dữ cũng từng học, bây giờ bắt tay học cấp độ .
Thấy Lục Dữ lắc đầu, Thịnh Ngọc Châu cho rằng Lục Dữ đang vì thể diện đàn ông, nên mới vẻ nhẹ nhàng mặt . Cô trấn an: “Trời sinh ắt chỗ hữu dụng, lẽ tài năng của ở sách vở, mà ở phương diện khác.”
Thịnh Ngọc Châu câu , Lục Dữ ngước mắt sang cô, , ánh mắt ánh mắt u tối như , mà là ánh mắt ấm áp mang chút ánh sáng nhè nhẹ, tỏ vẻ vô cùng tán thành lời Thịnh Ngọc Châu .
“Không , hiểu mà.” Lục Dữ Thịnh Ngọc Châu như vì cô tưởng rằng hiểu bài, nên cố ý trấn an . Tuy rằng trong lòng vui, nhưng Lục Dữ hy vọng bản lưu ấn tượng là kẻ ngu dốt trong lòng Thịnh Ngọc Châu.
Anh lợi hại, ít nhất mong trong lòng Thịnh Ngọc Châu, là đàn ông thể dựa .
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Thịnh Ngọc Châu gật đầu , cũng khăng khăng bắt ép Lục Dữ học cùng nữa, ngược , chính Lục Dữ thêm vài quyển sách, như mới đề tài chung để với Thịnh Ngọc Châu.
……
Không quan tâm trong thôn thế nào, thời gian vẫn chậm rãi trôi qua, đến mấy ngày tết, khi nộp heo lên , heo còn thuộc về tài sản chung của thôn, bắt đầu chia thịt heo.
Khi sắp chia thịt heo, hai mắt Lục Thu Hạo sáng lên, bởi vì đó mua thịt heo về nấu lên ăn quá thơm ngon…
Nghĩ đến thôi nước miếng chảy , hôm Lục Thu Hạo dậy từ sáng sớm, kéo trai với chị Ngọc Châu thôn xem mổ heo.
Thịnh Ngọc Châu xem mổ heo nào, nên cũng hưng phấn. Dưới sự khống chế của Lục Dữ, thịt heo đó bọn họ mua về ngày nào cũng nấu, sợ ăn hết bọn họ thèm.
Thịnh Ngọc Châu cũng phản đối, chỉ thi thoảng ăn thêm cái kẹo cho đỡ thèm. Kẹo thỏ trắng gửi từ thủ đô đến khác, quả nhiên ăn ngon, đúng là vua trong giới kẹo nhiều năm thế kỷ 21.
Khi ăn Thịnh Ngọc Châu cũng hề keo kiệt, cô chia sẻ cả cho Lục Dữ và Lục Thu Hạo, hương vị kẹo sữa xông lên đầu, thơm ngon.
Nghe thấy Lục Thu Hạo gọi, Thịnh Ngọc Châu lập tức vục dậy xem mổ heo, Lục Dữ cũng theo, sợ cảnh mổ heo dọa Thịnh Ngọc Châu sợ.
Đợi khi ba đến bãi mổ heo trong thôn, ít chờ đợi ở nơi đó. Hiện tại trời vẫn sáng hẳn, thợ mổ heo vẫn đang mài d.a.o phía bên , heo trói chặt, treo lên .