“Ai, đây thanh niên trí thức Thịnh nhiều sách vở ?” Đột nhiên, nghĩ đến Thịnh Ngọc Châu, đây khi còn ở trong khu tập thể thanh niên trí thức, bọn họ thường xuyên trông thấy Thịnh Ngọc Châu sách.
“ đúng , chúng thể mượn cô !” Nói tới đây, buồn rầu lập tức biến thành vui mừng, bọn họ thể mượn sách chỗ thanh niên trí thức Thịnh mượn.
“Cũng Thịnh Ngọc Châu nhận tin tức gì ? Cô sách bọn họ lâu như …” Có thanh niên trí thức vui lắm, nhỏ giọng lầm bầm, cho rằng Thịnh Ngọc Châu tin tức, nếu khi xuống nông thôn Thịnh Ngọc Châu mang theo sách vở, mấy tháng đầu cũng sách, đột nhiên biến thành yêu học tập?
Nghe cha Thịnh Ngọc Châu là nhân viên nghiên cứu ở thủ đô, lẽ nào cô tin tức? Vậy mà thèm với bọn họ một tiếng.
Nghe cô nhắc nhở như , thanh niên trí thức khác cũng cảm thấy hình như chuyện , gật đầu tiếp lời: “Biết tin tức với chúng một tiếng, thanh niên trí thức Thịnh thiếu đạo đức quá.”
“Chậc, một mặt dày thật đấy, cơ hội đều dành cho chuẩn , còn tin tức gì đó, thấy báo lãnh đạo cấp cao mở họp phê duyệt đề xuất khôi phục thi đại học ? Ghen ghét thì cứ thẳng là ghen ghét .” Lúc Lý Yến cũng vô cùng hối hận vì đó Thịnh Ngọc Châu khuyên cô sách cô chịu cố gắng học hành.
Hơn nữa, gia đình thanh niên trí thức Thịnh điều kiện, cô chăm chỉ học hành để chuẩn đại học Công Nông Binh thì ? Sau khi nghiệp cũng việc trong viện nghiên cứu giống cha cô : Đây là nhận thức của cá nhân Lý Yến.
“ đấy, nếu mấy lời lan ngoài, thanh niên trí thức Thịnh chịu cho chúng mượn sách nữa, xem xé nát miệng mấy cô !” Có mang tư tưởng ích kỷ, quan tâm Thịnh Ngọc Châu tin tức , chỉ mượn sách để ôn tập, đó thi đỗ đại học. Nếu vì đám thanh niên trí thức lắm miệng khiến Thịnh Ngọc Châu chán ghét bọn họ, cô sẽ buông tha một ai.
“Được , đừng nữa. Lý Yến, cô tương đối với đồng chí Thịnh Ngọc Châu, cô hỏi mượn nhé.” Lý Khải Hoài sang với Lý Yến.
“ cùng cô .” Vương Tuyết Trúc cũng quan tâm khác nghĩ thế nào, vì tương lai của cô cũng nỗ lực một phen mới . Nếu , cô cũng sẽ chăm chỉ sách giống Thịnh Ngọc Châu.
“Lý Yến, chắc cô sẽ thi thôi, đó cô còn trích lời chủ tịch Mao, giống , lâu lắm học hành gì cả.”
“ cũng cùng.” Có sợ Lý Yến mượn sách nhưng về.
Đám thanh niên trí thức nhao nhao nhận việc, chủ yếu vì trong tay Thịnh Ngọc Châu quá nhiều sách, ai mượn về đương nhiên sẽ dùng .
cũng trầm mặc gì, bọn họ cảm thấy quan hệ giữa với Thịnh Ngọc Châu quá kém, dám chủ động tới gần, đợi khác mượn về , mới xem ké.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-228-khoi-phuc-thi-dai-hoc-2.html.]
...
Nhà họ Lục.
Thịnh Ngọc Châu đang nâng mặt Lục Dữ lên, những lời dỗ dành ngọt ngào của Thịnh Ngọc Châu, cuối cùng khuôn mặt tuấn góc cạnh rõ ràng của Lục Dữ mới lộ vẻ u sầu.
“Anh chỉ đang… Lo lắng cho em mà thôi.” Lục Dữ nhỏ, giọng lạnh lùng, ánh mắt dám thẳng về phía Thịnh Ngọc Châu.
Sau khi thấy lời của Lục Dữ, khuôn mặt nhuộm đẫm u sầu của , Thịnh Ngọc Châu cúi đầu, khẽ hôn lên cánh môi một cái: “Đừng sợ, em vẫn ở đây mà.”
Cô nhỏ giọng nỉ non, thở ấm áp bao phủ Lục Dữ, khiến Lục Dữ thế nào.
“Lục Dữ, chúng hứa, sẽ ở bên cả đời ? Cho dù em thi đỗ đại học, cũng thể ngăn cản chúng , thể về thủ đô với em mà, dẫn A Hạo theo nữa.”
“Quốc gia khôi phục thi đại học, chứng tỏ tương lai các chính sách khác cũng sẽ đổi, ?’
Khi lời , Thịnh Ngọc Châu cúi đầu, gặm môi Lục Dữ: “Đừng thất thần, em .”
Lúc Lục Dữ thể giữ nổi lý trí, sợi dây lý trí trong đầu đứt từ lâu, khuôn mặt kiều diễm phóng đại mắt, giọng dịu dàng nỉ non, ngửi mùi hương ngọt ngào, mỗi giây mỗi phút đều câu lấy trái tim …
Khi Thịnh Ngọc Châu hôn lên môi Lục Dữ, trong mắt nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, tình cảm và dã vọng xông khỏi đáy lòng.
“Lục Dữ, em thích .” Thịnh Ngọc Châu dùng giọng ngọt ngào nũng nịu của chân thành thổ lộ một câu, ban đầu tình cảm cô dành cho Ốc Đồng chỉ là ỷ , nhưng từ bao giờ chuyển thành thích .
Khi Thịnh Ngọc Châu câu , tay Lục Dữ giam chặt vòng eo của Thịnh Ngọc Châu. Anh ôm chặt lấy cô, để cô lòng .
Một tiếng “Thích” giống như chìa khóa mở dã vọng trong lòng Lục Dữ , cuối cùng khống chế nữa, nụ hôn như mưa rền gió dữ xối lên đóa hoa kiều diễm trong lòng.